Đi quán rượu, Lưu Tử liền dắt đến quầy bar, hướng về phía phục vụ gọi hai ly rượu.
Lưu Tử đưa một ly cho Cố Kiêu Nam, nâng chén : “ Nào, Kiêu, lâu gặp, cạn.”
Cố Kiêu Nam cũng khước từ, trực tiếp uống cạn, chỉ là mới đặt ly rượu xuống liền hỏi: “Đồ ?”
Trong khung cảnh ồn ào lộn xộn, điểm gì là thích ứng, thậm chí còn luyện thành thói quen.
“ Kiêu đến nỗi ? Lúc phát hiện tính tình nôn nóng như nhỉ?” Lưu Tử cạnh mất hứng kêu lên.
Ngón tay thon dài của Cố Kiêu Nam gõ gõ mặt bàn: “Cái khác thể gấp nhưng cái chắc chắn gấp.”
Lưu Tử , hì hì cho qua, hóng hớt hỏi một câu: “Trong thứ rốt cuộc gì ? Chẳng lẽ lão đại tiền nhiệm của để thứ gì giá trị liên thành ?”
Cố Kiêu Nam ở đó, lúc con ngươi đen quét nhẹ qua một cái, vẻ mặt như cho Lưu Tử lạnh sống lưng, nhất thời ngượng ngùng: “Ha ha, đùa thôi đùa thôi, phép tắc, hỏi hỏi, nào nào nào, uống rượu.”
Nói xong liền nhẹ nhàng nâng chén cụng ly một cái với Cố Kiêu Nam.
Mê Truyện Dịch
Thời gian tiếp xúc với đàn ông mặt ngắn, đàn ông tà ác, với bạn nhưng nụ bao giờ chạm đáy mắt.
Thậm chí một giây vẫn còn , một giây liền thể cầm chiếc bình rượu thủy tinh mà quăng về phía đầu bạn, hơn nữa ý vẫn giữ nguyên.
Không cần đến tình cảm và thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-461-do-toi-can-dau.html.]
Thủ đoạn đó tận mắt chứng kiến, tàn nhẫn, quả thực là con mà.
Chẳng qua uống rượu xong, cồn trong liền phát huy tác dụng, nhịn hỏi: “ mà , vì thứ đồ của mà ngóng lâu lâu.”
“ Cậu lên giá?” Cố Kiêu Nam uống nhẹ một ngụm, gương mặt điềm tĩnh, dường như sớm .
Bị lật tẩy, gương mặt Lưu Tử trong nháy mắt trở nên hổ, đó mới đó: “Ai , chiếu cố ăn lâu như , thể những loại chuyện đó chứ.” đó về chủ đề câu chuyện, “Chẳng qua là đồ thật sự khó lấy …”
Anh xong, Cố Kiêu Nam lấy từ trong túi mười mấy tờ tiền giấy màu đỏ để bàn.
Dưới ngọn đèn mờ tối, mắt Lưu Tử sáng lên, chút khách khí vội vàng đem tiền nhét chặt túi, “Được lắm! Anh Kiêu nể mặt như , chúng nhất định uống thêm ly nữa.”
lúc , Cố Kiêu Nam đưa tay chặn hành động rót rượu của , chỉ hỏi: “Đồ ?”
Lưu Tử lấy tiền , lúc tự nhiên sẽ giấu giấu giếm giếm nữa, “Đồ ư, đương nhiên là ở…”
Lời còn xong, một đàn ông mặc âu phục màu đen từ phía tới, trực tiếp ngắt lời: “Cậu là Lưu Tử?”
“Anh là ai?” Lưu Tử đầu, khó chịu đàn ông xa lạ mặt.
Người đàn ông nghiêm mặt, lặp nữa: “ hỏi là Lưu Tử ?”
Lưu Tử cau mày, mới uống rượu, nghểnh cổ : “ đó, tìm lão tử chuyện gì?”
Vừa mới xong, liền đàn ông nó với mấy phía : “Dẫn .”