Thẩm Lộ giữ chặt lấy giường, quỳ tại đó cầu xin: “Mẹ xin con, xin con đó, tha thứ cho một .”
“ Ra ngoài.” Vẻ mặt Tần Man từ đầu đến cuối một chút rung động nào.
“ Tiểu Man, …” Bà mới xong một chữ, liền gặp ngay ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Tần Man, bà rùng sợ hãi, yếu ớt , “ Dì….dì thật sự dọa cho nghĩ gì, thật sự…”
Tần Man xong khó chịu : “ Các còn , chỉ thể gọi bảo vệ.”
Thẩm Lộ lóc: “ Tiểu Man, con thất sự tuyệt tình như ?”
Thẩm Gia Đồng thấy cũng vội vàng lên đỡ: “ Tiểu Man, chuyện là sai , nhưng tin cố ý .”
Mê Truyện Dịch
Tần Man hề bất cứ phản ứng nào, thờ ơ dựa giường.
Điều khiến cho Thẩm Gia Đồng còn nhịn nữa, túm lấy tay thương của Tần Man, khẩn cầu hỏi: “ Em thật sự coi gì phần tình cảm đây của chúng ?”
Tần Man cau mày, lạnh lùng : “ Bỏ tay .”
Thẩm Gia Đồng một mực nắm chặt lấy tay của cô buông, giọng điệu lạnh lùng: “ Chuyện căn bản ai chứng minh, em dù với cha, với bao nhiêu năm chiều chuộng thương yêu em, cha sẽ tin em .”
“ Em tự cách để cha tin.”
Tần Man chút gì là uy h.i.ế.p khiến cho Thẩm Gia Đồng tức giận.
Tay nắm lấy cổ tay Tần Man càng chặt hơn, đến cả giọng điệu chuyện cũng càng ngày càng giống đang cắn răng cắn lợi mà , “ Em thật sự là… một chút cũng chịu tha thứ cho ? Cho dù bà thật sự , nhưng bây giờ mạng bao nhiêu khen ngợi em, cũng coi như bù đắp tội .”
“ Trước là ngộ sát, ngộ sát, cuối cùng định dùng chính việc ngộ sát để giải quyết việc ngộ sát mà giải thích.”
Sau khi Tần Man bình tĩnh hết câu,Thẩm Lộ ngơ cả , cứ mà ngã thụp xuống đất.
Đến cả Thẩm Gia Đồng cũng biến sắc.
“ , thể tính toán, chỉ cần hai rời khỏi nhà họ Tần.” Tần Man cuối cung cũng hướng ánh mắt đến chỗ .
Thẩm Gia Đồng cố gắng tỏ bình tĩnh, “ Em cái gì, hiểu.”
thế chứ lòng bàn tay vả hết mồ hôi.
Tần Man giường, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh, “ Không em, các ở nhà họ Tần cũng chỗ , vẫn là nên rời thì hơn.”
Cái chữ khiến cho Thẩm Gia Đồng kích động gào lên, “ Bọn sẽ ! Nhà họ Tần em là xong, chuyện vẫn xem ý của cha nữa!”
Lời của xong, liền thấy giọng từ bên ngoài cánh cửa kịp đóng vọng .
“ Này!”
Ba trong phòng lập tức đồng loạt cửa.
Chỉ thấy Cố Kiêu Nam đang xe lăn, vẻ mặt chút bận tâm với Thẩm Gia Đồng: “ Anh ảnh hưởng đến nghỉ ngơi đó.”
Thẩm Gia Đồng hít sâu một , đó nắm lấy tay của Thẩm Lộ vẻ mặt lạnh lùng, khỏi phòng bệnh mà hề đầu .
Đợi khi ,Tần Mẫn mới : “ Bị thương thì lo mà nghỉ ngơi cho , chạy ngoài gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-334-o-cung-mot-phong-benh-di.html.]
Lúc , Cố Kiêu Nam đó là vẻ mặt sôt suột, lo lắng đầy căng thẳng lăn xe lăn đến gần.
“ Em điên hả? Sao loại chuyện nguy hiểm như ! Em còn cần cái tay đó của em nữa !”
Tần Man bình tĩnh trả lời: “ Chỉ chút vết thương nhỏ mà.”
vẻ mặt Cố Kiêu Nam vội vàng đổi, “ Cái gì mà vết thương nhỏ! Cả nguyên một con d.a.o đ.â.m mà!”
Sau khi tỉnh dậy, vô tình qua đại sảnh, đẩy khu TV
Nhìn thấy gương mặt trong TV, ngạc nhiên đến mức chút nữa là nhảy dựng lên.
Cái đẫm m.á.u còn treo cầu, là….Tần Man!
Nếu như vẫn còn thuốc tê, thật sự sẽ nhảy khỏi giường mà lao ngay đến đó.
Sau đó đợi mấy tiếng, thuốc tê mới hết, chắc chắn Tần Man cũng đưa đến cùng một viện với , lời y tá, tự tìm lấy một cái xe lăn lăn qua đây.
ngờ cuối cùng thấy mấy lời đó.
Mới , hóa …
Lúc cô trùng sinh thì gia đình như thế .
Cô độc, đối diện với bao nhiêu kế hoạch lưng.
Dù là kiếp , là kiếp .
Không trách từ lúc đầu gặp cô luôn thấy cô một .
“ Vậy còn ?” Đột nhiên, Tần Man đó lên tiếng.
Còn khỏi chính suy nghĩ của , Cố Kiêu Nam cứ ngơ hỏi: “Có gì?”
“ Bác sỹ cả đều là vết thương, mỗi một vết thương cũng kém gì vết d.a.o .” Tần Man , .
Mặc dù cô tận mắt thấy, nhưng với vẻ mặt lo lắng cảu bác sỹ lúc chiều cô cũng thể hình dung .
chuyện đó, Cố Kiêu Nam cứ như gì , “ là một đại nam nhân thương chút thì .”
Điều cho Tần Man cau mày , “ Vết thương của nghiêm trọng, sớm phòng bệnh .”
Cố Kiêu Nam lệnh đuổi ngoài, vẫn mặt dày chế giễu cô một cái, “ Đừng đừng, chúng duyên ở chung một viện, bằng kéo gần mối duyên phận một chút ?”
Tần Man lâu thấy bộ dạng của .
Không tránh khỏi chút hoài niệm.
Vì , trả lời một cách khác thường,” Gần thế nào?”
“ Là….cùng một bệnh viện, đó…..cùng một phòng bệnh, em thấy thế nào?” Cố Kiêu Nam , đẩy xe lăn đến gần giường, giọng điệu chút hổ.
Tần Man , ánh mắt bình tĩnh đó hiểu vì một cảm giác rung động khó giải thích.
Đang nghĩ đó chỉ là đùa, ai ngờ một giây cô : “ Được thôi.”