“Anh đồng đội của , khinh thường những như , xin sếp đừng xúc phạm .”
Đừng xúc phạm Tần Man….
Những lời của Tần Man , còn đơn giản chỉ là để cho hít một lạnh nữa .
An Viễn Đạo và Trần Quân dường như vô thức về phía , ngăn hai họ .
Phòng khi Trẩm Trị tức giận lên, liền động thủ.
cuối cùng,Thẩm Trị hề tay, vẫn im như cũ,chỉ là ánh lạnh lùng xuống, “Đây là lý do mà đánh ?”
“ đánh , phủ nhận. đáng đánh , trong lòng hiểu rõ nhất. “ Tần Man về phía đang bên cạnh.
Thạch Vân Kiệt ngước đầu lên, liền thấy cô đang chằm chằm , cứ như thấu , mang cảm giác lạnh lẽo.
Khiến cho một cảm giác khó giải thích .
Thẩm Trị Thạch Vân Kiệt cúi thấp đầu lấy một câu nào, cuối cùng cũng hạ lệnh: “Cấm túc một tuần, chép phạt 5000 chữ.”
An Viễn Đạo thấy, chút lo lắng, “ Tần Man vẫn luyện tập qua, còn cấm túc một tuần, sẽ xảy vấn đề!”
“ sợ là như , là xúc phạm .” Thẩm Trị dậy, lạnh lùng Tần Man, trong ánh mắt một sự u ám trách móc.
Tần Man nhận lấy ánh của ông , trong giọng trầm lặng một sự biến đổi rõ ràng, “ Sếp đừng tự xúc phạm bộ quân phục của chính , như là đủ .”
Bầu khí giảm xuống lạnh như băng.
Đứng ở đó, An Viễn Đạo như bi nghẹn chết.
Cái tên nhóc bản đang noói cái gì !
“ Tần Man….”Lúc đó còn dám gương mặt của Thẩm Trị nữa , mang theo sự trân trọng, yêu quý, thấp giọng nhắc nhở một tiếng.
làn Tần Man hề ngừng , đó, thẳng , đôi mắt đen láy như bầu trời đêm , “ vẫn còn một câu nữa, năng lực, quan trọng là , đều xuất sắc như . năng lực, cho dù giúp đỡ, cũng mãi chỉ là đống bun bẩn thiỉu và ghê tởm.”
Câu của Tân Man cuối cùng cũng khiến cho gương mặt miễn cưỡng bình tĩnh lạnh lùng của Thẩm Trị sụp đổ .
Những gì mà Tần Man và thái độ của Tần Man khiến cho ông cảm thấy Tần Man là một lính tuyển đội dự bình thường.
Cảm thấy giống như đây là một cũng cấp bậc, thậm chí là còn cao hơn .
Thẩm Trị cảm thấy sự uy nghiêm của một tiểu đoàn trưởng uy h.i.ế.p , lúc đó bước dài từng bước đến mặt Tần Man.
An Viễn Đạo và Trần Quân ở bên cạnh biến sắc, nghĩ ngợi gì mà chặn mặt cô, “ Tiểu đoàn trường, Tần Man vẫn còn non trẻ, hiểu chuyện, sếp đừng để ý.”
“ đúng , trẻ tuổi, sếp đừng để trong lòng.”Trần Quân cạnh cũng thêm một câu.
Thẩm Trị liếc bọn họ một cái hề tức giận và uy hiếp, An Viễn Đạo và Trần Quân trong lòng hai họ lo lắng, nhưng cũng lùi qua một bên, cứ chặn mặt Tần Man như cũ.
Cuối cùng, ông dùng ánh mắt lạnh lùng u tối chằm chằm Tần Man một lúc, : “ Cấm túc một tháng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-31-xin-sep-dung-co-xuc-pham-toi.html.]
Câu khiến cho Qúy Chính Hổ cau mày .
“ Lính của nhất thiết phạt đến một tháng.” Anh .
“ Hành hung, xúc phạm đồng đội, xỉ vả cấp , mỗi một tội cũng đủ để cấm túc đến một tháng. “ Thẩm Trị xong, rời khỏi văn phòng.
Đợi đến khi ông rời , bầu khí trong căn phòng vẫn như cũ giảm bớp tí nào.
Vốn dĩ chỉ là sợ Thẩm Trị nổi cáu lên, đuổi Tần Man khỏi đội dự , nhưng kết quả cấm túc một tháng…..
Vậy thì sẽ xảy chuyện đó!
“ Cái tên tiểu tử điên ? Laị dám như với cấp của !Có là sẽ chuyện , căn bản cách nào cứu nổi .” An Viễn Đạo trách móc dạy bảo khi chuyện xảy .
Mê Truyện Dịch
Lúc đó, ánh mắt của Tần Man cánh cửa liên thu , lạnh lùng bình thản : “Thầy tại phỉa cứu em? Thầy vốn dĩ còn là giáo quan của em nữa mà.”
An Viễn Đạo: ….
Lại đ.â.m xuyện qua tim một phát nữa!
Cái tên tiểu tử c.h.ế.t tiệt !
“ Cậu thể mong đợi Qúy Chính Hổ? Đừng đùa nữa, đến ba gậy còn chịu nổi, từ đầu đến cuối thể gì cho cơ chứ.”
Tần Man Qúy Chính Hổ đang ở bên đó, cũng gì nhiều.
Mấy ngày nay dạy bảo, ít nhiều cũng tính cách của vị sỹ quan huấn luyện .
So với khác sẽ trầm lặng hơn, lúc tập luyện cũng tận lực tận sức.
Là một vị sỹ quan huấn luyện tồi.
Cho nên thể , đại khái tất cả chuyện đều An Viễn Đạo và Trần Quân hết , cho nên mới gì nữa.
“ Em thể đến ký túc xá một chuyến khi cấm túc ?” Cô hỏi Qúy Chính Hổ.
Qúy Chỉnh Hổ cự tuyệt mà mặt đổi: “ Không .”
“ cái tên quá đáng đó, đến ký túc một chuyến thì cơ chứ.”An Viễn Đạo trong tiềm thức bảo vệ Tần Man, đó với Tần Man: “ Cậu yên tâm , Tiểu Đoàn trưởng là tức giận, chứ thể thật sự nhốt 1 tháng .”
Một bình thường khi trải qua huấn luyện mà nhốt đến một tuần thì đều thể chịu nổi, còn đến nguyên một tháng.
Vậy thì sẽ xảy chuyện mất.
Tần Man với chuyện gì cả,chỉ Thạch Vân Kiệt : “ Thầy quản lớp 1 cho là .”
Bị cô nhắc nhở như , An Viễn Đạo lúc mới nhớ đến tên tân binh trướng của .
Ánh mắt của dừng cái tên Thạch Vân Kiệt lãng quên , lạnh lùng : “ Yên tâm, nhất đĩnh sẽ quản thật , tận tâm tận lực mà quản.”
Nhìn thấy An Viễn Đạo như , Thạch Vân Kiệt nuốt nước miếng cái ‘ ực’,gương mặt đầy vẻ kinh hãi.