Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 301:2 Lương Nhất tiên sinh

Cập nhật lúc: 2025-08-22 06:23:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đặc biệt là bốn chữ Lương Nhất .

Người khác thể nhưng cấp của Hạ Thường Lương, cũng là thủ trưởng đang chính giữa thì rõ.

Nếu như Tần Man nắm gì trong tay, với phận của cô tuyệt đối thể tiếp xúc đến hai chữ Lương Nhất .

Vì thế ông quyết định ngưng công khai thẩm vấn!

Bởi vì bịa đặt phận là chuyện đơn giản.

Liên quan là nhiệm vụ nội ứng của A Huân, còn vấn đề của Hạ Thường Lương.

Ông thấp giọng lệnh với bên cạnh, lấy cớ ngưng thẩm vấn thời hạn, lập tức cắt tín hiệu ti vi.

thực tế, khi các thiết đều tắt , cuộc thẩm vấn của Tần Man vẫn diễn như cũ.

“Sao cô cái tên Lương Nhất ?” Người đàn ông chính giữa trang nghiêm hỏi.

Hạ Thường Lương câu Tần Man là cho kinh ngạc hết mấy giây, thấy cấp hỏi câu đó, nhất thười gấp gáp, “Thủ trưởng, ông thể bậy! Cô vốn ác ý vu cáo! Ông xem những gì cô , chứng cứ!”

Thủ trưởng uy nghiêm nhắc nhở, “Bây giờ đang hỏi cô , hỏi !”

Với một câu đó Hạ Thường Lương thể ngậm miệng.

Ông thế nào cũng nghĩ tới Tần Man cái gì cũng .

Còn tưởng rằng…

Đáng c.h.ế.t mà!

Sớm từ lúc tổng bộ dự nên sớm giải quyết cô .

Đang lúc trong lòng Hạ Thường Lương hối hận thôi, liền Tần Man : “Lúc nhiệm vụ, vô ý tìm thấy một chiếc điện thoại, trong chiếc điện thoại đó một tin nhắn. Trên đó : Đây là hàng của Lương Nhất , áp tải thật , cần cẩn thận.”

Điện thoại?

Hạ Thường Lương ngây ngẩn cả .

Nghe giọng điệu của Tần Man, chắc đoạn tin nhắn là giữa Kim gia và Hồ Đạt hai họ.

Hồ Đạt sớm thất bại , còn những cái khác thì khi A Huân c.h.ế.t cũng đề cho Cố Kiêu Nam nhổ tận gốc .

điện thoại đó?

Hơn nữa bọn họ liên lạc với đều đùng mật mã đặc thù, căn bản là hiểu mới đúng!

Tần Man thể phân tích ?

Lúc Hạ Thường Lương đang nghi ngờ giải thích , vị thủ trưởng hỏi: “Vậy Lương Nhất là ai?”

Lần đến phiên Tần Man sửng sốt.

Cuối cùng thì gừng càng già càng cay, một câu hỏi thể hỏi đúng điểm mấu chốt!

Không chỉ hỏi tính chân thực của đoạn tin nhắn mà còn thể moi đưuọc phận của cô.

Phải rằng, Lương Nhất là tên mà Hạ Thường Lương từng dùng, nếu quan hệ gần gũi sẽ thể nào .

cô chỉ là một binh lính trong tổng bộ dự thì thể chứ?

Cuối cùng chỉ thể là Cố Kiêu Nam!

mới với Cố Kiêu Nam quen nhiều, nếu như lúc là Cố Kiêu Nam cho cô thì chẳng phỉa là tự vả mặt .

Chương 302 Tra! Tra rõ!

Tần Man lập tức lâm cảnh khó khăn.

vị thủ trưởng thực sự dụng ý, cách nào trả lời.

, cũng kế lâu dài.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng cắn răng : “Lúc trong lúc vô tình thì Cố Kiêu Nam với .”

“Nói bậy! Tại với !” Hạ Thường Lương thấy ba chữ Cố Kiêu Nam, rốt cuộc cách nào bình tĩnh, ông xoay với vị thủ trưởng: “Thủ trưởng, cô là đang bậy! Hàng gì đó, điện thoại gì đó, tất cả đều là giả!”

vị thủ trưởng như thấy, chằm chằm Tần Man: “Không quan hệ của cô và Cố Kiêu Nam ?”

Đương nhiên!

Anh chính là ở đây ở cô!

Tần Man tự giác ưỡn sống lưng, : “Cho nên mới là trong lúc vô ý mà , chứ cố ý cho .”

cách giải thích khiến cho vị thủ trưởng tin phục, “Nếu như cô chỉ cái chứng cứ, e rằng…”

Tần Man liền tình hình !

Vì thế lập tức ngắt ngang: “ còn! Lúc đó thấy đống hàng đó, loại vũ khí 1-A6, những đó đó là đống hàng mà khu 9 chặn thành công 5 năm , các thể tra!”

Từng câu chữ khiến cho những mặt ở đó biến sắc.

Đến sắc mặt Hạ Thường Lương cũng càng đổi.

Vị thủ trưởng lập tức dặn dò: “Điều tra.”

Chỉ hai chữ ngắn gọn, Hạ Thường Lương hiểu vì lạnh sống lưng, lúc mới phát giác quần áo của ướt đẫm .

Ông bóng lưng bước nhanh của vị phó chỉ đạo viên mới nhận mệnh lệnh , trong lòng chút trầm xuống.

“Cô yên tâm, những chuyện cô đề cập về doanh trưởng Lục của tổng bộ dự và phó doanh trưởng Hạ của tổng khu, sẽ lệnh nghiêm khắc xác minh.”

Lúc ông đang hoảng hốt, cuộc thẩm vấn Tần Man của thủ trưởng kết thúc.

những lời ông cho Hạ Thường Lương nhất thời giật mà hồi thần .

Lúc , cảm xúc của Tần Man cũng bình tĩnh , cô gật đầu : “ tin là quân đội sẽ điều tra thật công bằng chính trực.”

Ngay đó dẫn ngoài.

Cho tới khi rời khỏi, Hạ Thường Lương nhịn , vội vàng mở miệng: “Thủ trưởng, ông thể lời phiến diện của cô , phận cô khả nghi, lời càng đáng tin, ông…”

“Không thể tin tưởng” bốn chữ kịp xong liền thấy vị thủ trưởng nghiêm túc : “Phó doanh trưởng Hạ, cây ngay sợ c.h.ế.t , nếu như , điều tra một chút ngại gì.”

mà…”

Hạ Thường Luong vẫn gì đó, kết quả vị thủ trưởng đó nữa: “Anh yên tâm, nếu như vấn đề, sẽ trả công bằng cho .”

Lời đến mức , Hạ Thường Lương còn thể gì, chỉ thể trơ mắt thủ trưởng rời .

Trở văn phòng, mới uống một cốc , thấy Tưởng Châu liền vội vàng tới.

Vẻ mặt ngưng trọng báo cáo: “Thủ trưởng, về hồ sơ mà Tần Man thể tra .”

Người đang đó uống , vẻ mặt uy nghi vô cùng, một hồi mới hỏi: “Vốn dĩ tồn tại, hồ sơ xóa ?”

“Bọn họ tồn tại.” Sắc mặt Tưởng Châu trầm xuống, trả lời.

“Vậy cảm thấy hồ sơ đó tồn tại ?”

Tưởng Châu đoán ý của ông , dám tùy ý quyết định, chỉ thể “giống thật mà là giả”, : “Không chứng cứ, cách nào quyết định.”

Người ở đó nhẹ một tiếng, để cốc xuống, “Sau khi mới , Tần Man thêm một chứng cứ.”

Tưởng Châu cả kinh, dò hỏi: “Chứng cứ gì?”

“Cô tin tức, lô vũ khí 1-A6 của khu 9 năm năm phó daonh trưởng Hạ lén bán .”

Tin tức khiến sắc mặt Tưởng Châu lập tức biến động, “Tin tức đúng ?”

Vị thủ trưởng trả lười, chỉ hỏi , “Bây giờ thì cảm thấy hồ sơ đó tồn tại ?”

Tưởng Châu suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời: “nếu như cô ngay cả thời gian, loại vũ khí cũng thể chính xác, cảm thấy khả năng là .”

Người đó trầm giọng, gật đầu, “ cũng cảm thấy , cho nên chuyện nhất định điều tra rõ ràng, quân đội tuyệt đối cho phép như tồn tại.”

“Vậy còn doanh trưởng Lục?” Tưởng Châu hỏi.

“Đương nhiên là tra! Cô náo loạn như , nếu tra, chẳng là giống những đó .”

Tưởng Châu chỉ thị, vui mừng tiếp nhận, “Vậy sẽ tra roc những chuyện .”

Nói xong liền chuẩn rời .

mới xuay liền thấy phía truyền tới âm thanh, “Cậu nữ binh đó?”

Tưởng Châu dừng bước.

Chưa kịp lên tiếng phía tiếp: “Đừng với , bộ dáng giúp đỡ của trong lấy thẩm vấn, cũng mù.”

Tưởng Châu tự thể gạt , gãi gãi đầu, : “Trời đất chứng giám, thật sự , nhưng em trai , nữ binh tệ, kêu điều tra cho kỹ, đừng dọa .”

“Không tệ? Tiểu tử trúng nữ binh chứ?” Người đó một tiếng, tin chút nào.

“Không thể, tin tức Tần Man là nữ chỉ mới tuồng ngoài, phận đây là nam binh, nếu như thích…” Tưởng Châu tới đây liền hít một ngụm khí lạnh.

Người đó bộ dáng khoa trương của , nhịn , bộ đánh , “Đi ! Cậu thế mà em ruột thế hả! Mau việc !”

“Vâng! Thủ trưởng đại nhân!”

Tưởng Châu tủm tỉm, xong liền lui ngoài.

Chương 303 Thay mặt doanh trưởng

Bởi vì một câu điều tra rõ của thủ trưởng, tổng khu tạm thời hợp thành một tiểu đội điều tra, đặc biệt điều tra về chuyện vũ khí trong khu 9 năm năm của Hạ Thường Lương và chuyện của Lục Giang.

Tưởng Châu dẫn đầu, tiên điều tra từ Lục Giang.

Thực sự bên phía Lục Giang đơn giản, Tần Man bất ngờ tố cáo, căn bản kịp che dấu những chuyện .

Hơn nữa những chuyện cách nào che dấu, tất cả danh sách nộp lên để lưu trữ, nếu tiêu hủy, thì chính là đang thể hiện chột .

Cho nên, chỉ ba ngày ngắn ngủi, chuyện của Lục Giang điều tra rõ ràng.

Như những gì Tần Man lúc đó , thực sự là khiến trong lòng nguội lạnh cùng kinh hãi.

là một con sâu rầu nồi canh.

Hành động của Lục Giang thể coi là hành động cá nhân, thể đại diện cho cả quân đội, nhưng chỉ cần mặc quân phục , thì chính là đại diện cho quân đội.

Huống hồ chức vị của là thăng tiến nhanh như .

, ba ngày Lục Giang bãi chức, thông báo cho quân đội, lấy đó răn đe, cảnh cáo.

Vốn là công khai thẩm vấn Lục Giang nhưng kết quả cùng xui xẻo là Lục Giang.

Điều cho kinh ngạc!

Các khán giả lúc thể bội phục Tần Man, can đảm và kiên quyết thế nào, trong lúc công khai thẩm vấn, ngược cô cũng dám vặn ngã cấp của .

Vì thế, những khỏi hướng ánh mắt về phía Hạ Thường Lương – Tần Man tố cáo.

Lần đầu tiên Tần Man báo cáo chuyện của Lục Giang, Lục Giang thật sự vì chuyện đó mà cách chức để điều tra.

Bây giờ, thứ hai Tần Man báo cáo chuyện của Hạ Thường Lương, Hạ Thường Lương

Bọn họ nhất thời nhớ tới lúc Tần Man gằn từng tiếng, chất vấn màn hình.

Lén lút buôn bán vũ khí, cấu kết với tổ chức phi pháp, còn mua chuộc sát thủ để g.i.ế.c , những tội đó đều là tội c.h.ế.t đó!

Hạ Thường Lương thật sự vì những tội danh cách chức điều tra ?

Trong lòng tất cả khỏi mong đợi tình tiết kế tiếp.

Đặc biệt là về tổng bộ dự và những quen của Tần Man.

Chỉ là lúc ngoại trừ để ý chuyện của Tần Man , chuyện công việc đều bận rộn.

Vì chuyện cách chức Lục Giang, thêm vì Tân Man nhốt ở phòng giam, cho nên tổng khu quyết định tạm thời để cho của nội bộ tổng bộ dự mặt.

Sau khi đánh giá tuổi nghề cũng như năng lực, cuối cùng quyết định An Viễn Đạo mặt doanh trưởng của tổng bộ dự .

lúc , An Viễn Đạo một chút vui mừng cũng , tấm lệnh điều động, chỉ cảm thấy đau đầu thôi.

Trần Quân bên cạnh bộ dáng thống khổ của , giống như đang xem kịch, : “Con nhóc đúng là bản lĩnh, mở miệng một cái liền kéo Lục Giang ngã ngựa.”

An Viễn Đạo oán giận : “Bản lĩnh cái gì, đúng là con nhóc thối an phận!”

Nhiếp Nhiên ở phía xong, đồng tình : “Sao thể là an phận, con sâu rầu nồi canh thì chịu trách nhiệm mới đúng.”

An Viễn Đạo tức giận : “Vậy cần đánh cược chính ? Cô căn bản là ngọc nát đá tan!”

Nhiếp Nhiên nhíu mày, dựa lưng ghế, than một tiếng, “ cảm thấy cô một lướt bắt hết đó.”

An Viễn Đạo hừ một tiếng, rõ ràng tán đồng cách nguy hiểm của Tần Man, “Còn một lưới bắt hết, bản bây giờ còn khó giữ , còn thể bắt ai.”

“Đương nhiên là Hạ Thường Lương .”

Lời của Nhiếp Nhiên nhất thời cho vẻ mặt An Viễn Đạo đổi, ngay đó liền mắng, “Cô đừng bậy! Chuyện còn chắc chắn, cô như , cũng sợ rước lấy phiền toái.”

cái gì phiền phức, bây giờ trong tổng bộ dự đều là , mặt doanh trưởng định đoạt chuyện .” Nhiếp Nhiên sợ hãi .

Kết quả An Viễn Đạo chằm chằm, “Nhóc thối, còn dám châm chọc.”

Nhiếp Nhiên nhún vai, “ châm chọc, mấy ngày nay vì tiếp nhận công việc của doanh trưởng mà huấn luyện lớp Một , đều là huấn luyện, còn phát tiền thưởng cho .”

An Viễn Đạo xong tức giận đến méo mũi, “Từ lúc nào mà cô biến thành tham tiền .”

“Không cách nào khác, nhà còn già trẻ nhỏ cần ăn cơm.” Lý do của Nhiếp Nhiên quả thật là mỹ.

khiến cảm thấy cực kỳ đáng giận.

“…Lương của chồng cô đủ nuôi cô và cả con gái của cô.” An Viễn Đạo cắn răng nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên lắc lắc đầu, giọng điệu như từng trải: “Con gái, vẫn là tự lực tự cường sẽ hơn, nếu giới sẽ càng ngày càng nhiều Lục Giang xuất hiện.”

Nói xong liền rời khỏi văn phòng.

Bộ dáng rời đó thật đáng đánh đòn.

An Viễn Đạo nghiến răng nghiến lợi, đành hết cách.

Trần Quân ở một bên, chỉ thể an ủi: “Được , tức giận với cô , bằng mau chóng giải quyết cho xong chuyện của doanh trưởng, để trách xảy vấn đề. Hai doanh trưởng của tổng bộ dự đều xảy chuyện, thực sự là tổn hại đến mặt mũi của tổng bộ dự đó.”

“Lại châm chọc, nhiều việc như hết chứ!” An Viễn Đạo phàn nàn: “Gặp quỷ , ai doanh trưởng chứ, mệt chết!”

“Làm cho .”

Đối với chuyện phàn nàn, Trần Quân chỉ vờ , vổ vỗ vai , đó cũng rời văn phòng.

Chương 304 Phát rồ

Bên đây An Viễn Đạo việc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, tổ điều tra bên khi điều tra xong chuyện của Lục Giang cũng chính thức bắt đầu tra vụ án của Hạ Thường Lương.

vì liên quan đến phó doanh của tổng khu, thêm khu 9 là khu quân đội quan trọng, cho nên tất cả thứ phỉa điều tra trong âm thầm, cố gắng kinh động đến khác.

Để tránh việc nếu như những chuyện là hiểu lầm thì sẽ ảnh hưởng đến Hạ Thường Lương.

điều tra vẫn là Tưởng Châu dẫn đầu.

Anh điều tra những hồ sơ về đống hàng năm năm , điều tra những ngọn nguồn của đống hàng đó một nữa, cuối cùng phát hiện hai năm đống hàng đó tiêu hủy.

Thậm chí đến mấy binh lính tiêu hủy đống hàng đó trùng hợp cũng hy sinh trong các nhiệm vụ hai năm .

Chỉ xem hồ sơ thì phát hiện vấn đề gì.

Mỗi bước trong quy trình đều chặt chẽ và đúng trình tự.

Mê Truyện Dịch

Khiến cách nào điều tra manh mối.

Vì thế dẫn đến kết quả cuối cùng là thẩm vấn Tần Man.

Lần hội thẩm nhiều như mà chỉ một mà thôi.

Trong phòng thẩm vấn của tổng khu, thiết theo dõi đều mở lên.

Tưởng Châu đó Tần Man đang bàn.

Không thể nữ binh mặt thật sự bình tĩnh.

Nghe giam hơn nửa tháng trong phòng giam của tổng bộ dự , sự tình Hạ Thường Lương đ.â.m chọt, cô nhốt ở tổng khu.

Từ thẩm vấn đầu tiên, thẩm vấn thứ hai, cho đến hiện tại, gần như hai tuần .

Nói cách khác cô bắt nhốt hơn một tháng.

giam giữ lâu như , ánh mắt của cô thể lạnh lùng, thần sắc ung dung, giống một tân binh của tổng bộ dự .

càng nghĩ càng thể lý giải.

Một thể dựa bất cứu nào, một chức thấp ở khu quỷ nhảy một bước thành tổng giám đốc Cù thị, đương nhiên bình thường thể .

Nghe ở Cù thị, vị binh sĩ Tần còn một danh hiệu vang dội: Thư ký tổng giám đốc.

Đủ để thấy cô lợi hại đến cỡ nào.

Tưởng Châu suy nghĩ một hồi, đó : “Hôm nay tới tìm cô, vì những cái khác, chính là chi tiết hơn về những chuyện liên quan đến phó doanh Hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-3012-luong-nhat-tien-sinh.html.]

Vẻ mặt Tần Man vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thái độ vẫn , “Được.”

Tưởng Châu lấy túi văn kiện , mở một vài văn kiện, đưa cho Tần Man, “Cô vũ khí năm năm Hạ Thường Lương lén lút buôn bán, nhưng từ hồ sơ thể thấy, đống hàng đó tiêu hủy hai năm .”

“Đương nhiên sẽ tiêu hủy, nếu lấy cớ tiêu hủy, thể đem hàng ngoài.” Tần Man chỉ lườm một cái.

Bởi vì đối với những chuyện thật sự hề ngoài ý .

Đến thủ đoạn để đem hàng ngoài mà Hạ Thường Lương cũng khoogn , còn gọi cái gì là phó doanh trưởng nữa.

quá trình đều đúng quy tắc, hề phát hiện vấn đề gì.”

Lời của Tưởng Châu khiến Tần Man nhíu mày, “Danh sách tiêu hủy?”

“Rất tiếc, những binh lính trong danh sách vận chuyển hành tiêu hủy đều hy sinh trong lúc nhiệm vụ hai năm .” Tưởng Châu xong, thấy chân mày Tần Man càng ngày càng trầm lạnh xuống, đó bổ sung một câu, “ mà sự hy sinh của bọn họ đều vấn đề gì.”

câu hề khiến sắc mặt Tần Man chuyển biến .

Vì…cô nghĩ tới, Hạ Thường Lương tới bước , tất cả binh lính liên quan ông đều giải quyết từng một.

ngoan độc!

Chỉ vì tiền mà thể phát rồ đến như !

Do ở quân đội nhiều năm, cô rõ mỗi vận chuyển hàng tiêu hủy đều sẽ cần 6 đến 8 đến trông coi.

bộ đều hy sinh…

Vậy nghĩa là 6 đến 8 đều c.h.ế.t hết.

Mỗi đều c.h.ế.t trong tay Hạ Thường Lương.

8 mạng .

Tần Man vẫn cho rằng sát ý của Hạ Thường Lương đối với Cố Kiêu Nam khó tin .

Không nghĩ tới ông sớm bắt đầu động thủ !

Người như từ khu 9 một bước thăng lên tổng khu, ngẫm càng khiến trong lòng rét run.

Tưởng Châu đối diện Tần Man lời nào, vẻ mặt căng thẳng, liền nhắc nhở, hỏi một tiếng, “Cô còn chứng cứ nào khác ?”

Tần Man lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Không .”

Thứ cuối cùng cô thể chứng minh Hạ Thường Lương vấn đề chỉ là đống hàng đó thôi.

rốt cuộc thời gian quá lâu, cho dù cô cung cấp chứng cứ chi tiết đến thế nào, cũng cách nào chứng minh những chuyện đó.

Tần Man nắm chặt nắm đấm, chân mày và khóe mắt lộ vẻ rét lạnh.

lúc Tưởng Châu đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy, thể hỏi những chuyện khác ?”

Tần Man nghiêm mặt, gật đầu.

“Lúc đầu trong lời khai của cô , phó doanh trưởng Hạ buôn bán vũ khí, cấu kết với tổ chức phi pháp và g.i.ế.c diệt khẩu, bây giờ cô chỉ tới buôn bán vũ khí, chứng cứ của hai cái còn ?”

Tần Man ngẩn , đoán trong lúc tra chứng cứ, nguyện ý hỏi tiếp.

Điều chỉnh cảm xúc, trả lời nữa: “Vũ khí đó là thấy lúc ở bên Hồ Đạt, chính vì nó mà A Huân hy sinh.”

Hô hấp Tưởng Châu cứng , “Cô A Huận vì đống hàng đó mà chết?”

.”

Nghe câu trả lời chắc chắn, vẻ mặt Tưởng Châu chút mờ mịt rõ.

Anh nhớ trong hồ sơ, tên A Huân trong danh sách tiêu hủy hàng.

A Huân là cuối cùng hy sinh.

Trong lòng cảm giác một cảm giác quỷ dị.

Chương 305 Bại trận

Nhìn thấy Tưởng Châu mắt chuyện, vẻ mặt còn biến đổi ngừng, Tần Man nhịn chút đề phòng.

“Chẳng lẽ Hạ Thường Lương dối về nguyên nhân cái c.h.ế.t của A Huân?”

Tưởng Châu thấy âm thanh của cô liền lấy tinh thần, liền lắc đầu: “Về cái c.h.ế.t của A Huân, là Hạ Thường Lương báo mà là Cố Kiêu Nam báo. Lúc đó A Huân c.h.ế.t nhưng nguyên nhân.”

Khi Hạ Thường Lương , chân mày Tần Man nhất thời buông lỏng.

Chỉ cần ông .

Trong lòng cô thầm thở phào, ngay đó thấy Tưởng Châu hồi phục cảm xúc, một nữa thẩm vấn, “Vậy cuối cùng là g.i.ế.c diệt khẩu?”

Tần Man bàn thẩm vấn trầm ngâm một lúc, mới từ từ kể: “Sau khi tin tức , bắt đầu cố gắng từ chối điện thoại của ông , cùng lúc đó cũng bắt đầu gặp nhiều ám sát và tai nạn xe, nặng nhất là đó xe đặt bom, nổ đến rơi xuống biển, thiếu chút nữa là chết.”

Lời cô nửa thật nửa giả, thậm chí còn coi những ám sát của Cố Kiêu Nam thành của , lấy đó lý do.

Tưởng Châu khi cô kể, cau mày suy nghĩ lâu, mới hỏi nữa: “Cho nên là Hạ Thường Lương phát hiện cô bất thường, nên bắt cô, đúng ?”

Tần Man gật đầu, “Có thể cho là như .”

Tưởng Châu nhíu mày, “ thực chất những thứ thể là chứng cứ chỉ những việc mà Hạ Thường Lương .”

Tần Man cúi đầu, .

Chỉ vì lời Tưởng Châu sai.

Cô chỉ bằng miệng, hề chứng cứ nào chứng minh.

Mà những thể chứng minh cũng ở đây.

Tần Man yên lặng khiến Tưởng Châu nhịn hỏi: “Cô còn chứng cứ ?”

“Không .”

Con át chủ bài cuối cùng của cô lộ , vốn là còn đường lui .

Cô căn bản nghĩ tới lộ át chủ bào nhanh như .

lúc từng câu bịa đặt về Cố Kiêu Nam của Hạ Thường Lương, phản bội, sỉ nhục, từng câu từng chữ , cô giống như thấy năm đó .

Cái loại khó lòng giãi bày, cái loại thất vọng, phẫn nộ cũng đau thương.

Người đó…

Người đó phát hiện sư phụ của là nội gián, tiên là bắt mà là điều tra.

Không tiếc mang danh phản bội cũng rửa oan cho sư phụ.

cuối cùng thì gì?

Là ám sát!

Người ám sát kính trọng nhất, thiết nhất.

Ngẫm thì cảm thấy thật buồn !

Cái loại hoang đường đó chỉ sợ còn hơn cả những thứ cô gặp lúc đầu!

Chỉ nghĩ đến đôi mắt chứa đựng nỗi bi thương thẩm thiết nhưng cố gắng duy trì sự thanh minh đó, trong một khắc đó cô thể nhịn nữa.

Nhất thời kích động thì hậu quả cuối cùng, cô lâm đường cùng .

Quả nhiên, một giây cô liền thấy Tưởng Châu khách quan với cô: “Nếu như như , tình hình của cô bây giờ khó khăn. Vì đến hiện tại, bất kỳ thứ gì chứng minh tất cả chứng cứ đó là thật, hơn nữa phận của cô vấn đề, cùng còn thể mang tội vu cáo.”

Vu cáo cấp .

Hậu quả cũng nghiêm trọng.

Đặc biệt là cô còn đến ba tội, mội cái đều là tội chết.

Trầm mặc một chút cô đột nhiên lên tiếng: “ giam hơn một tháng .”

Câu đầu đuôi khiến Tưởng Châu hiểu.

vẫn theo lời cô mà trả lời: “ , nhanh thôi sẽ đến thẩm vấn thứ ba, làn thẩm vấn thứu ba một khi xác nhận, cô sẽ phạt. Cho nên thòi gian nghĩ thật kỹ, nếu nghĩ tới chuyện gì thể phái tìm tới.”

“Chẳng lẽ những chuyenj đó, vẫn thể chứng minh là Hạ Thường Lương quen ?” Tần Man hỏi.

Tưởng Châu sắc mặt khó xử, “Có thể thì thể, nhưng chứng cứ trực tiếp, cuối cùng cũng thể quyết định .”

“Vậy thể chứng minh ông đang gạt .” Tần Man .

Tưởng Châu lắc đầu, “Thân phận ông giống, cho nên nhất định chứng minh.”

Tần Man hừ lạnh.

, ông cũng Lục Giang, đạp ngã là đạp ngã.

Ông cũng là của tổng khu.

Tần Man nâng con ngươi, giọng điệu lãnh đạm, “Nếu như , tại tin ?”

“Không tin cô, chỉ là bỏ sót bất kỳ kahr năng nào thôi. Đối với thủ quy định quân đội, đặc biệt là hành động xa như thế, nhất định trừng trị nghiêm khắc.”

Sự việc liên quan đến quân đội, mặt Tưởng Châu luôn là vẻ nghiêm túc và chăm chú.

Tần Man cúi mắt, “ .”

Sao lúc đó Tần Man gặp cấp thế chứ.

Thật là đáng tiếc.

Nếu như năm đó gặp cấp thế , lẽ cuộc sống kiếp của cô chắc đổi nhỉ?

Nói chừng cuộc sống của Cố Kiêu Nam cũng sẽ thể.

trong phòng giam mở khóa còng tay ở ghế, đó sự theo dõi của bọn họ, cánh cửa nhỏ đó.

Tưởng Châu thấy cô cúi thấp đầu, hình gầy gò chống đỡ nổi bộ quần áo rộng rãi đó, trong lòng chút cảm thụ.

Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy cô thể sẽ thua cuộc.

đối mặt là cấp của tổng khu.

Độ khó khăn thực sự lớn.

Chương 306 sẽ

Thật sự đáng tiếc cho một cô gái tư chất như .

Trong lòng Tưởng Châu mang theo sự nuối tiếc, cầm hồ sơ lên từ phòng thẩm vấn ngoài.

Chỉ là mới xuống lầu thì thấy Hạ Thường Lương đang chuẩn đến.

“Phó doanh trưởng Hạ, đúng thật là trùng hợp.” Tưởng Châu chủ động cưởi chào hỏi.

Hạ Thường Lương vốn đang vội vàng, thấy tiếng liền ngẩng đầu, hiểu hỏi: “Sao chỉ đạo viên ở đây?” Sau đó lạo hồ sơ trong tay , trong ánh mắt thoáng phức tạp, “Cậu gặp Tần Man?”

Tưởng Châu cũng giấu giếm, gật đầu : “ , hỏi một chút chuyện.”

“Vậy hỏi chuyện gì ?” Hạ Thường Lương giả như đang tùy ý hỏi một câu.

Tưởng Châu ông với ý vị thâm trường, đó , “Tạm thời hỏi chuyện gì?”

Sắc mặt của Hạ Thường Lương chút căng thẳng, mới : “Cái miệng của cô cũng dễ dàng gì cạy .”

Tưởng Châu , “Chẳng lẽ phó doanh trưởng Hạ thử cạy miệng cô ?”

Câu cho Hạ Thường Lương khỏi âm trầm đối phương một cái, đó mới trả lời: “ để giáo quan của tổng khu dự cạy miệng cô nhưng cô quá bướng bỉnh, một câu cũng chịu .”

Trong lòng Tưởng Châu khẽ thở dài.

Quả nhiên lời suông cũng rõ ràng, dễ mắc mưu.

Tưởng Châu chút tiếc nuối, cũng cố gắng hỏi, chỉ thể : “Xem chỉ thể đợi tới phiên thẩm vấn thứ ba thôi. Nói thật, vẫn mong chờ yêu sách của cô .”

Hạ Thường Lương lạnh một tiếng, “Chẳng qua chỉ là những chuyện hư ảo giả dối, chỉ đạo viên giống như phụ nữ thế, thật nhiều chuyện.”

“Giả dối hư ảo ? Chuyện của Lục Giang hề là giả dối hư ảo.” Tưởng Châu nhắc nhở.

Thủ hạ của tổn hại danh tiếng, vẻ mặt Hạ Thường Lương khó coi, lạnh một tiếng, “Bất quá chỉ là mèo mù vớ chuột c.h.ế.t mà thôi.”

“Vậy Lục Giang cũng quá thảm đây, thể trở thành con chuột chết.”

Tưởng Châu xong câu , Hạ Thường Lương liền ngẩng đầu.

Thật hai họ đều rõ.

Tưởng Châu tra xét lâu như , thể cảm giác của Lục Giang với Hạ Thường Lương.

khổ nỗi chứng cứ đối chứng thôi.

Hạ Thường Lương cũng quan hệ của với Lục Giang nhất định sẽ điều tra tra, nhưng vì chứng cứ, ông cũng ngay thẳng.

Thế cho nên, tình thế đều nhưng chứng cứ quyết định.

Hai trầm mặc một lúc.

Cuối cùng Hạ Thường Lương mở miệng , “Chỉ đạo viên nhất định bận, phiền nữa.”

Nói xong liền bước .

Tưởng Châu đưa mắt theo bóng lưng của ông , trong mắt còn ý của lúc nãy.

Anh nghĩ đến cái c.h.ế.t của A Huân.

Còn tất cả những cái c.h.ế.t của những vận chuyển lô hàng tiêu hủy.

Một loại cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng.

Vì thế, xoay bước nhanh về phía văn phòng.

mà bất luận Tưởng Châu tra thế nào, liên quan đến chuyện những binh lính chết, hề tìm thấy sự kỳ lạ nào.

binh lính hy sinh vì nhiệm vụ cũng quá bình thường.

Nếu như Hạ Thường Lương mưu tính g.i.ế.c , thì lý do quá khiên cưỡng .

Tuy đồng tình chuyện Tần Man kiên quyết lấy trứng chọi đá, nhưng pháp luật chứng cứ, nhân chứng vật chứng, thiếu một thứ cũng .

Rơi đường cùng, Tưởng Châu chỉ thể đem những tài liệu báo cáo lên cấp .

Sau khi nộp tất cả kết quả điều tra, phiên thẩm vấn thứ ba cũng đồng thời quyết định, chính là năm ngày .

Đến lúc đó sẽ là buổi thẩm vấn cuối cùng.

sẽ công khai.

Vì liên quan quá nhiều thứ, Tần Man cuối cùng sẽ như thế nào, sẽ thông báo ở quân đội.

Lúc tin tức truyền xuống , Tưởng Châu đến phòng giam.

Lần thẩm vấn nữa.

Trong phòng giam, gian u ám chật hẹp.

Tần Man ở trong đó, đôi mắt đen như mực tràn đầy vẻ lạnh nhạt.

“Thời gian thẩm vấn là năm ngày .”

Tưởng Châu cửa liền cho Tần Man tin tức , Tần Man ừ một tiếng xem như là trả lời.

Thấy cô như , Tưởng Châu nhịn hỏi: “Cô thật sự xác định chứng cứ ?”

“Không .” Tần Man cúi mắt, chút gợn sóng, trả lời.

Tưởng Châu thể nhắc nhở cô: “Lần thẩm vấn cuối cùng, nếu như cô , thì ít nhất sẽ ở tù năm năm đó.”

Tần Man cúi đầu trả lời: “Sẽ .”

Lời cô Tưởng Châu chú ý, lập tức : “Cho nên cô còn chứng cứ ?”

Tần Man lắc đầu, “ còn chứng cứ, những gì thể .”

“Vậy chắc chắn sẽ ở tù?” Tưởng Châu nghi hoặc cô, tiếp tục hỏi: “Cô còn che giấu điều gì?”

“Không .”

Tần Man cứ như , bình tĩnh quả quyết, cho Tưởng Châu càng cảm thấy thể, “Nếu cô thật sự còn lá bài nào lật, thể bình tĩnh như .”

Trận chiến là do cô tự khơi mào.

Ở phiên thẩm vấn công khai, cô kích động lên án Hạ Thường Lương.

Bây giờ đây cô thể thua cuộc, bình tĩnh như .

Đang nghĩ liền Tần Man : “ sẽ .”

Từ nhỏ Tần Khang dạy cô, lính là đổ m.á.u chứ đổ lệ, cho nên tuyệt đối .

Sau cô cũng từ từu .

Bi thương, đau khổ cô cũng sẽ .

Bởi vì cô kiên cường.

Loading...