Tần Man vòng kim loại lạnh lẽo cổ tay , cô nhớ đến câu của Cố Kiêu Nam khi nhắc về chuyện đời .
Đời ,hình phạt cô kịp nhận, đến đời cô dùng một cách khác để trả giá.
Trước khi , Tần Man bình tĩnh thoáng qua cửa sổ nhỏ lầu hai.
Trong bóng tối, cô gì cả.
cô cảm giác ở đó vẫn một , lặng lẽ .
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe lao tới.
Tần Man đưa lên xe.
Nhiếp Nhiên cũng xe, cơn gió xộc qua, khiến cho mái tóc rối tung, lộ miếng gạc trán.
Ánh mắt Tần Man cứ dính chặt trán Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cảm nhận ánh mắt của cô, khóe môi cong lên, “Lần cô đánh cũng chẳng nhẹ gì!”
Tần Man nhíu mày, cô chỉ đụng cho túi khí bung , ngờ ngộ thương cô .
Vì , cô thành thật xin , " xin ."
"Không gì xin , là do giỏi bằng khác thôi!” Nhiếp Nhiên vô vị, lập tức nghiêm nghị , “ khi lái xe, đừng đánh mặt ? Vết thương rõ ràng quá, đường giải thích với chồng !”
Tần Man, “Ừ!”
Những cảnh sát mặc thường phục khác cuộc chuyện giữa hai họ khỏi .
Mê Truyện Dịch
Sao cứ thấy tình huống kì kì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2802-ap-giai-ve-2.html.]
Huấn luyện viên Nhiếp thảo luận với nghi phạm? còn bàn đến ?
Sao quái thế nhỉ?
Hơn nữa, còn nghĩ xong thì thấy chuyện kì lạ hơn.
Hai họ, một chỉ đạo bắt áp giải về, một là nghi phạm, thế mà chỉ trong vòng 20 phút, hai họ đều ngả lưng ghế, nhắm mắt ngủ mất.
Hình như thế quá!
Trái tim của họ quá!
Một ý thức tự giác giám thị , một chẳng nhận là tình nghi.Ngược nhóm binh lính bọn họ là bận đến xoắn chân lên đầu, căng mắt canh chừng, chẳng cảm giác thảnh thơi gì, còn hai họ lái xe.
Mang theo tâm trạng nên lời, mấy chiếc xe lao như bay về phía phi trường.
Lần , do Tần Man kháng cự, cả quá trình áp giải vô cùng nhẹ nhàng nhanh chóng.
Sau ba tiếng lái xe, họ đến sân bay.vì đây là chuyến áp giải nghi phạm, nên đường xanh lá đặc biệt mở, đưa thẳng lên trực thăng chuyên dụng.
Tiếng gầm rú khủng khiếp vang lên, những tòa nhà phía càng lúc càng nhỏ dần, Tần Man từ từ thả lỏng , nhắm mắt trong màn đêm đen tĩnh mịch.
Cô cúi đầu chiếc còng cổ tay , vẻ mặt u ám.
“Sao, cần mở khóa ?” Nhiếp Nhiên cạnh, thấy cô còng tay thì hỏi.
Tần Man từ chối, “Không cần !”
Nhiếp Nhiên lười nhác đùa, “Định thích nghi sớm một chút hả?”
"Không sớm cũng muộn thôi!” Cô còng tay, nhắm mắt quyết định ngủ một giấc.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cái điều … dù nhưng cô hỏi gì, xuống cạnh Tần Man nghỉ ngơi.