Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 267:2 Đừng để cái chết của anh ta trở nên không đáng
Cập nhật lúc: 2025-08-22 06:20:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ Tần Man lúc nắm lấy tay mới bao nhiêu hoảng loạn, bao nhiêu sợ hãi.
Bàn tay đó ngừng mồ hôi lạnh.
Lạnh như nước đá .
Không một chút ấm.
“Biết , sẽ ngay.” Tên thủ hạ lập tức xoay trong đại sảnh.
Đợi , Tần Man mới ngẩng đầu, “Xảy chuyện gì ?”
Người đàn ông mắt đợi ngoài , trong nháy mắt rũ bỏ gương mặt bình tĩnh xuống, mang theo vài phần suy sụp, “Khổng Nghĩa…Khổng Nghĩa c.h.ế.t …là hại …”
Gương mặt Tần Man khẽ biến sắc.
Đang xác định nữa, nhưng cô ngẩng đầu bộ dáng thẫn thờ của , thì dám mở miệng nữa.
Tần Man chuyện Khổng Nghĩa c.h.ế.t như một đả kích lớn với .
Lúc đầu khi nhắc tới A Huân, đôi mắt liền lộ vẻ bi thương và suy sụp thể che dấu .
Từ lúc đó cô liền , Cố Kiêu Nam, trời sợ đất sợ, chỉ sợ em bên cạnh c.h.ế.t .
Tần Man để một đang sa sút như ở đây một , nhưng bản đang truy đuổi, thể quang minh chính đại cửa bệnh viện rộng lớn như .
Cho nên cô chỉ thể dẫn Cố Kiêu Nam trong xe.
Đây là đầu tiên cô chủ động nắm lấy tay đàn ông , nhưng chút lãng mạn nào.
Bởi vì bàn tay to lớn đó sự khô ráo và ấm áp của .
Chỉ còn sự trắng bệch, mồ hôi lạnh và sự run rẩy.
Tần Man dẫn ghế lái phụ, đó xuống xe, tiến tới đại sảnh để lấy hai ly nước ấm.
Cô đưa một ly cho Cố Kiêu Nam, “Uống nước , bình tĩnh một chút.”
Cố Kiêu Nam giống như mất hồn, vẻ mặt thất vọng, trong đáy mắt chỉ sự bất lực, đó chỉ uống từng ngụm nước một cách máy móc.
Tần Man thấy như , vẻ mặt nặng nề hơn.
Cô đau lòng vì cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa, nhưng ở quân đội cũng , khu quỷ cũng , cô lãnh đạo nhiều năm như , áp lực và trách nhiệm đè nặng cô, đồng thời cũng nhắc nhở cô, gặp bất cứ vấn đề gì cũng gắng giữ tỉnh táo, vì nhỏ mất lớn, tất cả luôn lấy đại cục trọng.
Cho nên mặc dù cô tin về cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa, cô vẫn bình tĩnh, bất kỳ d.a.o động nào.
“Cố Kiêu Nam, Kim gia vẫn còn sống, ngã xuống, hiểu ? Nếu cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa sẽ đáng giá, còn một mạng của A Huân.”
Câu khiến thần sắc Cố Kiêu Nam run lên.
Thời gian từng chút một qua.
Trầm mặc một lát mới Cố Kiêu Nam ba chữ: “ .”
Tần Man thấy những gì cô , mới yên lòng, “Trước tiên trông chừng Kim gia, đừng để Mạnh Minh cơ hội lợi dụng, sẽ xem Khổng Nghĩa, chúng chia hành động.”
Với tinh thần Cố Kiêu Nam bây giờ thể quyết định gì nên cô đành trực tiếp quyết định.
“Được.” Cố Kiêu Nam phản đối, hít một thật sâu, đem cái ly rỗng để qua một bên, dù che giấu thế nào cũng giấu sự đau xót đôi mắt của cùng với một chút chống đỡ, “Tần Man, cảm ơn em.”
Không còn nụ vui đùa cợt nhả như ngày , nhưng Tần Man cảm thấy…
Thật vẫn là hơn.
Đặc biệt là nụ lưu manh đó, càng sinh động.
Chương 268 Đả kích trí mạng
Tần Man và Cố Kiêu Nam dự định sẽ chia hai hướng để việc.
ai lúc lên lầu, trùng hợp gặp thủ hạ đang chuyển xuống lầu để báo cáo.
“Chuyện gì?” Cố Kiêu Nam cau mày, gương mặt nghiêm túc khó coi.
đợi thủ hạ mở miệng, đột nhiên lúc đó ở lầu truyền đến âm thanh Mạnh Minh hô tô, “Bắt A Kiêu !”
Sau đó liền thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Tên thủ hạ lúc mới gấp gáp thúc giục: “Lão đại, mau ! Kim gia c.h.ế.t , Mạnh Minh bắt ! Anh mau , mau !”
Anh đẩy Cố Kiêu Nam.
Cố Kiêu Nam thấy câu Kim gia c.h.ế.t , giống như một đòn cảnh tỉnh, ngớ ngay tại chỗ.
Tần Man ở bên cạnh thấy tin dữ cũng ngây ngẩn cả .
Cô nghĩ Kim gia c.h.ế.t nhanh như .
Quả thực là kịp phòng ngự!
Tần Man theo bản năng về phía bên cạnh.
Con ngươi đen vô thần lên tất cả.
Cô , đây là cái cây cuối cùng đè sập Cố Kiêu Nam ngã xuống.
Kim gia c.h.ế.t , cũng nghĩa là tin tức về nội quỷ mà A Huân cắt đứt.
Cũng thành nguyện vọng của A Huân, cũng bù đắp một mạng của Khổng Nghĩa.
Cái loại đả kích , đối với Cố Kiêu Nam mà , là trí mạng.
“Đi! Mau !”
Tần Man chút do dự dắt tay Cố Kiêu Nam, xoay , kéo chạy băng băng xuống lầu.
“Đứng !”
Người ở đằng ngừng kêu bọn họ.
Tần Man dám chút dừng .
Tâm tình Cố Kiêu Nam lúc sụp đổ, sẽ tỉnh nhanh như , chỉ dựa cô, ngoài chạy cũng cách nào khác.
Tần Man kéo Cố Kiêu Nam chạy cửa bệnh viện.
ngờ cửa bệnh viện ở đó sẵn !
Nhìn thấy điệu bộ , lẽ sớm chuẩn .
Tần Man khỏi vui mừng, may mà và Cố Kiêu Nam cùng tới đây.
Nếu với tình trạng hiện giờ của , chỉ sợ là Mạnh Minh bắt sống .
Tần Man nắm c.h.ặ.t t.a.y , đang tìm hướng rời khỏi, đột nhiên một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, đồng thời dẫn cô về hướng an .
“ sắp xếp bên .”
Vẻ mặt củ Cố Kiêu Nam lúc qua dịu trở .
Ít nhất ở ngoài mặt là như .
Anh nắm lấy tay Tần Man về hướng đường an bài thỏa.
Quả nhiên, ở đó sớm tiếp ứng.
Xem chuẩn sẵn sàng.
Cố Kiêu Nam nhét Tần Man ghế lái phụ, đó cũng lên xe, một cước đạp chân ga.
Trong nháy mắt chiếc xe phóng .
Những phía đuổi theo kịp, đó Mạnh Minh liền lệnh cả đoàn xe đuổi theo.
Ba chiếc xe liên tiếp ngừng chạy khỏi bệnh viện.
đáng tiếc, xe của bọn họ bằng Cố Kiêu Nam, bất quá chỉ mới hai cái đèn xanh đèn đỏ, tụt phía .
Cố Kiêu Nam qua gương chiếu hậu còn thấy bóng dáng của mấy chiếc xe đó nữa thì gương mặt như trút gánh nặng.
Tần Man rõ ràng bộ mặt .
Nếu là Cố Kiêu Nam lúc vẻ mặt .
Anh thật sự căng thẳng cực độ, đến cảm xúc cũng thể che giấu.
Tần Man lập tức lên tiếng, “Dừng xe.”
Cố Kiêu Nam giống như , vẫn tiếp tục lái.
Tần Man , là giống mà thật sự thấy.
Tâm tư của sớm để tâm việc lái xe .
“Dừng xe!” Tần Man thình lình hét lớn.
“Két-----”
Chiếc xe dừng ngay lập tức bên đường lộ.
“Sao ?” Cố Kiêu Nam âm thanh của cô cho sợ hãi, hồn hỏi.
Tần Man nghiêm mặt, mang theo vẻ mặt trách mắng hiếm thấy: “Nếu tâm trạng lái xe, thì đừng lái nữa! Anh còn chịu trách nhiệm với đường!”
Cố Kiêu Nam quát một trận, vẻ mặt ảm đạm xin , “Xin .”
“Xuống đây, lái.”
Tần Man xuống xe, đẩy xuống chỗ tay lái, để đó.
Lần Cố Kiêu Nam phản đối nữa.
Anh im lặng theo lời Tần Man dặn dò, cúi đầu phía xe.
Chiếc xe chạy đầy một lát, dừng .
Cố Kiêu Nam tâm tình bận tâm Tần Man lái xe , dù đối với mà bây giờ quan trọng việc .
Không qua bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng .
Cố Kiêu Nam tùy ý ngẩng đầu liếc một cái, phát hiện xa là một tòa kiến trúc quen thuộc.
“Sao em chạy về đây.”
Tần Man tắt máy xe, yên tĩnh trong đó, chăm chú bệnh viện phía đằng xa, “Chẳng lẽ t.h.i t.h.ể của Khổng Nghĩa và Kim gia ?”
“Có ý nghĩa .” Cố Kiêu Nam rũ mặt xuống, giọng điệu sớm còn hăng hái như .
Nhìn , cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa và Kim gia thật sự tạo nên sự đả kích nhỏ đối với Cố Kiêu Nam.
Tần Man vẫn chằm chằm bệnh viện, bình tĩnh trả lời, “Phải đem t.h.i t.h.ể của Khổng Nghĩa đây, là quân nhân, chôn ở quê hương , chứ tùy tiện vứt bỏ.”
Câu như tinh thần Cố Kiêu Nam phấn chấn.
Anh lập tức lấy điện thoại, , “ sẽ kêu của đem t.h.i t.h.ể của Khổng Nghĩa đây, bây giờ bọn họ thể nghĩ tới là chúng trở về.”
Chương 269 Nguyện bình an trở về
Quả thực, mà Mạnh Minh sắp xếp canh giữ ở bệnh viện ai chuyện t.h.i t.h.ể của Khổng Nghĩa mang .
Dù so với Khổng Nghĩa, bọn họ càng quan tâm t.h.i t.h.ể của Kim gia hơn.
Cho nên tất cả của bọn họ đều canh giữu bên cạnh t.h.i t.h.ể Kim gia, vì để đề phòng Cố Kiêu Nam dẫn xông .
thực tế, so với Kim gia chết, Cố Kiêu Nam càng để tâm Khổng Nghĩa hơn.
Cố Kiêu Nam phái thủ hạ đem từ nhà xác ngoài, xe đẩy sẽ lén lút vòng qua cửa chính của bệnh viện, chạy đến chỗ cửa .
Rất nhanh, t.h.i t.h.ể đưa trong thùng xe.
Dưới ánh sáng lờ mờ phía con ngõ nhỏ, thấy phần lưng của Khổng Nghĩa nổ đến m.á.u thịt lẫn lộn, một trong những vết thương trí mạng là miếng thủy tinh cắm ót.
Nhìn , hẳn là mất mạng tại chỗ.
Lúc Cố Kiêu Nam thấy một màn , m.á.u như ngưng tụ .
Tay run rẩy.
Tần Man thấy cảm xúc như , lập tức đóng cửa xe, ngăn cách tầm mắt của Cố Kiêu Nam.
“Lão đại, cần t.h.i t.h.ể để gì?” Tên thủ hạ hiểu hành động của .
Nếu trộm t.h.i t.h.ể của Kim gia, bọn họ thể hiểu đôi chút.
Còn về thủ hạ của Mạnh…chẳng lẽ lấy t.h.i t.h.ể của uy h.i.ế.p Mạnh ?
Hình như là tác dụng?
Người dù cũng chỉ là thủ hạ mà thôi, chừng Mạnh còn là ai.
Tên thủ hạ đó vẫn hiểu hành động của Cố Kiêu Nam, nhưng vẫn tận chức trách, hỏi, “Lão đại, bây giờ bên phía Kim gia nhiều canh giữ, bên phía công ty Mạnh cũng nắm giữ, còn triệu tập các thành viên hội đồng quản trị , kế tiếp chúng nên gì đây?”
Cố Kiêu Nam chỉ đó lời nào, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Tần Man thấy bình thường, liền chủ động trả lời, “Cậu phái trông chừng bên Kim gia, tạm thời án binh bất động.”
“Cái …”
Tên thủ hạ thấy đàn ông tay trong tay với lão đại bọn họ, chắc chắn quan hệ ít với lão đại của .
quyết định những chuyện thế , rõ ràng dám tùy ý theo.
Tần Man đó, bận rộn với tình hình hiện tai, sớm mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát: “Không c.h.ế.t thì theo !” Sau đó nhét Cố Kiêu Nam ghế lái phụ, “ đưa lạo đại của các một chuyện, xong sẽ về.”
Sau đó cũng chờ đám lên tiếng, liền ghế lái, chạy xe .
Cô chạy xe với tốc độ nhanh, cũng định.
Tránh giờ cao điểm, đường cũng đông đúc.
Càng chạy xe càng ít.
Mãi cho đến quốc lộ yên tĩnh thì đến một chiếc xe cũng .
Tần Man gửi tin tức cho trợ lý của .
Ước chừng nửa tiếng , chiếc xe từ từ đến một nơi.
Ở đó chờ sẵn.
Tần Man xuống xe, với mấy đó: “Thi thể trong thùng xe, khiêng xuống.”
Mấy đó thuần thục khiêng t.h.i t.h.ể xuống xe, ngay đó dùng xe đẩy đẩy t.h.i t.h.ể trong.
Cố Kiêu Nam thấy t.h.i t.h.ể Khổng Nghĩa đem , trong nháy mắt tỉnh táo .
Anh nắm cổ tay của Tần Man, hỏi: “Em gì?”
“Hỏa táng thi thể.” Tần Man giãy giụa mà để cho nắm, bình tĩnh trả lời.
Cố Kiêu Nam lập tức nóng nảy, vô thức buột miệng : “Không !”
Tần Man cũng tranh cãi với , chỉ hỏi một câu: “Trời nóng thế , hỏa táng, chẳng lẽ đợi đến lúc thối rửa ?”
Cố Kiêu Nam giống như bong bóng trút giận, một câu phản bác cũng .
Kỳ thật cũng gì cũng phỉa hỏa táng.
mà…
Trong lòng kháng cự.
Anh Khổng Nghĩa hỏa táng.
Bởi vì một khi hỏa táng, …sẽ còn nữa.
hết đến khác lý do gì.
Cái loại mâu thuẫn khiến mệt mỏi.
Tần Man thấy chuyện nữa, hất càm với những đó, hiệu bọn họ đẩy .
Những đó đều chuyên nghiệp, nhưng chuyện mai táng họ đầy đủ.
Thậm chí khi hỏa táng, bọn họ còn chỉnh trang cho Khổng Nghĩa, đổi quần áo, để chỉnh tề sạch sẽ mà .
Mãi đến khi đẩy , trong đại sảnh chỉ còn Cố Kiêu Nam và Tần Man.
Cố Kiêu Nam giống như rút sinh khí, từ trong ngoài đều lộ sự suy sụp.
Đại sảnh trống trải, ánh sáng của đèn chiếu chói mắt nhưng cũng tối tăm.
Chẳng bao lâu, một phụ nữ mặc một bộ công sở màu đen, tay đeo găng tay màu trắng, bưng một mâm gỗ tới, với Tần Man: “Xin chào, đây là những di vật thu khi chúng chỉnh trang cho khuất, mời kiểm tra.”
Tần Man xuống chiếc khay liền thấy một quyển sổ tay thô ráp cũ kỹ.
Trong đầu khỏi nhớ Khổng Nghĩa tại chiếc bàn ở phòng khách, lấy quyển sổ tay vẽ vẽ, là nhật ký vùng.
Lúc đó cô còn chê Khổng Nghĩa đủ chuyên nghiệp, còn chỉ thế nào là nhật ký vùng thật sự.
Cũng nghĩ, cũng cơ hội chỉ dạy .
“Cảm ơn.” Lúc Tần Man những câu , trong cổ khô khốc như một vết d.a.o lướt dao.
Cô lấy quyển nhật ký từ trong khay lên, tỉ mỉ tùng trang, mãi cho đến trang giấy mà hôm qua..
Cô phát hiện, mỗi ngày Khổng Nghĩa xong thì cuối cùng đều dòng chữ.
Nguyện bình an trở về.
Chương 270 Tình cảm quá nặng
Rất nhanh, tro cốt khi hỏa táng để một cái hủ tro cốt nhỏ nhỏ để tiễn .
Hủ bằng gốm sứ trắng nho nhỏ, bên trong chứa đựng một .
Còn , cuộc đời của .
Tần Man đang vươn tay cầm lấy, kết quả một bàn tay khác nhẹ nhàng bưng lên.
Anh nâng hủ tro cốt, ôm chặt trong lòng, giống như trong lòng đang ôm thứ gì đó trân quý, thật cẩn thận.
Tần Man một cái, cũng cưỡng cầu, liền cảm ơn những nhân viên mai táng, đó đưa Cố Kiêu Nam lên xe.
Trong xe, tĩnh mịch yên lặng.
Đèn đường từng cái từng cái một xẹt qua, Cố Kiêu Nam mặt sắc trời đêm ảm đạm, lộ vẻ lụn bại khác thường.
Tần Man thấy bây giờ còn lòng nào xử lý chuyện bên kim gia nữa, liền tìm một khách sạn yên lặng để nán một đêm, để bình tĩnh mới giải quyết .
Mở cửa phòng, Cố Kiêu Nam mặt đất, đó để hủ tro cốt tủ đầu giường, ngơ ngác .
Nhìn cũng chẳng còn sinh khí, ánh mắt trống rỗng.
Quả nhiên, bình tĩnh ở bệnh viện, bình thản ở nhà tang lễ, tất cả chỉ là giả vờ mà thôi.
Anh thật sự đả kích.
Cái c.h.ế.t của Kim gia, cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa, còn cái c.h.ế.t của A Huân…
Anh còn là nữa.
Tần Man lúc đầu cái c.h.ế.t của A Huân thể vực dậy , thể là do các em khác khuyên bảo, cũng thể là một lẳng lặng vượt qua.
cô , cái gọi là vượt qua cũng là là ngoài mặt mà thôi.
Đau thương đó hòa thịt, khắc cốt, đến lúc c.h.ế.t thì căn bản cách nào vượt qua.
Tần Man ở đó .
Anh chuyện, cũng , giống như vẽ một vòng tròn thu ở trong đó.
Thế cho nên đơn độc yên tĩnh cũng .
Vì ngăn cách với tất cả .
Tần Man như thế nào cũng nghĩ đến, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, một nên ầm ĩ, hỗn loạn chịu nổi, thoáng cái đều biến thành Cố Kiêu Nam.
Hai bọn họ, múc đích giống, cũng nghĩ tới cuối cùng chật vật như .
Tần Man để một trong phòng.
Tần Man cảm thấy một trưởng thành như Cố Kiêu Nam sẽ đến mức tự sát.
Cho nên tự xuống lầu một căn phòng khác.
Cứ như , hai hai căn phòng.
Mỗi đều thu trong đó.
Không ai cách nào thoát .
Tần Man vì chọn lựa phận của chính , mà chậm trễ cách nào quyết định.
Cố Kiêu Nam vì mạng của hai mà nản lòng nhụt chí.
Mãi cho đến khi trời từ từ sáng lên nữa.
Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu phòng.
Tần Man xuống lầu mua hai phần ăn sáng, một phần cho Cố Kiêu Nam, một phần cho .
Bước cửa liền thấy Cố Kiêu Nam như một thầy tu thiền, tư thế xếp bằng từ tối hôm qua vaanc đổi.
Tần Man phiền, nghĩ dù cũng sẽ trở bình thường.
Cho nên một ngày ba bữa cô đều đem cơm cho .
cơm càng để càng nhiều.
Từ đầu đến cuối một miếng cũng đụng tới.
Anh như c.h.ế.t .
Tần Man tự trách, chí tiến thủ cũng tự ghét bản .
Anh tự trách bản tại đồng ý chuyện cho Khổng Nghĩa tiếp xúc với những đó.
Anh chí tiến thủ vì thấy bạn từng c.h.ế.t , vẫn vô lực cứu vãn.
Anh càng tự ghét bản vì … c.h.ế.t là !
Người đàn ông quá nặng tình em .
Vì nên Tần Man mới cho thời gian.
cho cũng mức độ.
Anh chỉ là giống như c.h.ế.t thôi, dù cũng thật sự chết.
Hơn nữa điện thoại ngừng reo lên, mấy tên thủ hạ thrur lĩnh giống như ruồi mất đầu .
Nếu cứ tiếp tục thế , chừng là thật sự xong đời!
Bởi , để yên tĩnh tròn ba ngày, tối hôm đó Tần Man tới phòng của .
Kéo từ bên giường lên.
“Anh cho , rốt cuộc suy sụp như tới bao giờ!”
Cố Kiêu Nam cô đẩy ngã từ giường, chút tinh thần, giống như một bãi bùn lầy.
Tần Man thấy bộ dáng như thế, đau lòng, khó chịu là giả.
Anh tử chiến đến cùng, vứt bỏ tất cả, mang danh tội đồ cũng tìm quân đội của khu quỷ, vì cái c.h.ế.t của A Huân tra chân tướng.
cuối cùng là cái gì?
Cuối cùng là manh mối đứt đoạn, bạn bè c.h.ế.t oan.
…
“Cố Kiêu Nam, thể sống như .” Tần Man .
mà, giường vẫn nhúc nhích.
Sự bực tức trong lòng Tần Man sôi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2672-dung-de-cai-chet-cua-anh-ta-tro-nen-khong-dang.html.]
Cô bước lên, chân quỳ xuống mép giường, níu chặt cổ áo của , lạnh giọng chất vẫn: “Có Khổng Nghĩa c.h.ế.t , cảm thấy bản cũng c.h.ế.t ? Nếu như , bây giờ đưa đến nhà tang lễ, thiêu c.h.ế.t , đó sẽ đem hai chôn chung với !”
Nói xong liền kéo cửa.
Lúc Cố Kiêu Nam cũng động tĩnh.
Anh vươn tay nắm lấy cổ tay của Tần Man, trong âm thanh lộ nụ chua xót, “Đừng ồn.”
Nói xong liền kéo tay cô khỏi cổ áo, đó trở về chỗ cũ xuống, vẫn nhúc nhích, cũng tiếng động.
Bô dạng như khiến Tần Man cảm thây như phế .
Hoàn phế .
“ chỉ hỏi một câu, chuyện của những , quan tâm nữa ?”
Tần Man tới mặt , nửa mặt , vẻ mặt của cô so với đêm ngoài cửa sổ càng ngưng trọng.
Chương 271 Tranh chấp
Vẻ mặt yên lặng của Cố Kiêu Nam cuối cùng cũng một chút biểu tình.
Anh linh cảm , nếu bản dám một câu là “Phải”, Tần Man sẽ rời mà đầu .
Dù bây giờ cô cũng phiền phức.
Ở một chỗ trong thời gian dài, dễ điều tra .
Đang lúc Cố Kiêu Nam một góc ở đó, Tần Man đang nửa mặt đột nhiên dậy.
Cố Kiêu Nam cho rằng Tần Man thật sự vứt bỏ , trong lòng căng thẳng, theo bản năng nắm lấy cổ tay của cô.
“…”
Vốn dĩ Tần Man quỳ đến đầu gối tê dại, dậy, kết quả túm , trực tiếp ngã lên Cố Kiêu Nam.
Cố Kiêu Nam mấy ngày nay ăn uống, cũng sức lực gì, chịu cô, nhất thời cả hai đều ngửa xuống đất.
Tần Man ép lồng n.g.ự.c của .
Nghe thấy nhịp tim nhịp nhàng đập trong lồng n.g.ự.c từng chút từng chút.
Rất nhanh xuyên thấu qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh của Tần Man, gương mặt cô cũng cảm nhận nhiệt độ.
Cô lập tức chuẩn dậy.
Một giây Cố Kiêu Nam ôm chặt eo.
“Để ôm một chút, một chút…”
Trong căn phòng mờ tối thấy tiếng của cầu xin mang theo sự bi thương.
Khiến Tần Man vốn dĩ giãy giụa nhưng thể mềm lòng, cứ như để ôm chặt.
Không duy trì dáng vẻ bao lâu, lúc Tần Man nghi ngờ tên ngất , liền thấy đỉnh đầu truyền tới âm thanh yếu ớt, “Tần Man… hại , sẽ vượt qua …”
phấn chấn, nhưng thoát , giống như nhốt đến c.h.ế.t .
Ngữ điệu tràn ngập sự vô lực và bất đắc dĩ khiến khác khỏi đau lòng.
Tần Man nhất thời níu chặt góc áo của , “Không vượt qua cũng vượt qua, chỉ cần còn sống, sẽ thể vượt qua.”
Con chỉ thể hướng về phía , thể lùi về phía .
Giống như thời gian , cứ trôi qua dừng .
Cố Kiêu Nam với cô: “ hối hận …Tần Man, thật sự hối hận …Lúc đầu nên phát hiện sự nguy hiểm, cũng đưa trở về… , uy h.i.ế.p nên chần chờ, sợ nếu với quân đội tin tức còn sống, tới lúc đó hành động của sẽ cực kỳ khó khăn, cho nên mới ngầm thừa nhận cách của …”
Lời của mang theo sự nghẹn ngào và đau đớn.
Đặc biệt là trong đêm tối yên lặng thế .
Cái loại thống khổ như , rõ ràng là cực kỳ kiềm chế.
Tần Man định dậy, Cố Kiêu Nam gắt gao chế trụ, khiến cô thể nhúc nhích.
“Đừng .” Anh .
Động tác của Tần Man dừng , cuối cùng chỉ thể giữ nguyên tư thế, ngữ khí lãnh đạm, : “ cảm thấy, nên hối hận chính là nên dựa theo lời A Huân mà điều tra nội gián, bởi vì nếu tra thì sẽ chuyện gì xảy , Khổng Nghĩa vẫn sẽ sống, vẫn là binh sĩ của khu 9, vẫn là đồ của sư phụ , chuyện duy nhất đau buồn là cái c.h.ế.t của A Huân, hi sinh nhưng đổi lấy gì cả.”
Tay của Cố Kiêu Nam theo lời của cô từ từ nắm chặt.
Tần Man chịu đựng sức lực bên eo, ngẩng đầu đôi mắt hồng hồng đó: “ là Cố Kiêu Nam, đó còn là ?”
Cố Kiêu Nam trầm mặc.
Tần Man lập tức trả lời: “Không , cho dù nữa cũng sẽ điều tra. Vì sẽ để A Huân c.h.ế.t một cách minh bạch, nhất định sẽ điều tra chuyện để an ủi linh hồn trời. Cho nên căn bản là tồn tại hai chữ hối hận .”
Cô dậy, nửa còn ở Cố Kiêu nam, ánh mắt lãnh đạm như nước , “Cố Kiêu Nam, thần thánh, thể điều khiển tình huống, huống hồ cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa hề liên quan đến .”
Cứ như , trong cảnh mờ tối yên lặng, ánh mắt thần kỳ đó khiến tim như bình tĩnh , khàn giọng, khổ, “Em đừng an ủi , là hại , điểm là rõ nhất.”
Tần Man nhịn nhíu mày đối với sự tự trách của , “Anh hại cái gì? Anh cứu , với chuyện, đồng thời cũng ngăn cản , những thứ nên , mắc nợ cái gì cả.”
“Không, , thể tính toán như thế, nếu như lúc đó phát hiện khi trong thì ngăn cản…”
Lời của Cố Kiêu Nam còn hết Tần Man ngắt lời, “Ở nhiều “nếu như lúc đầu” thế! Anh trưởng thành ? Anh là con nít ? Anh nội ứng nguy hiểm thế nào ? Nếu như , vẫn còn con đường đó, đó là chấp nhận kết quả nhất!”
Tần Man thực sự cho tức điên.
Bị thương cần dịu , thể hiểu.
một mực đem trách nhiệm đặt lên , cái đáng đánh!
“ thực sự hiểu, như thể lính chứ. Nếu như mỗi đồng đội c.h.ế.t , đều như ba c.h.ế.t , ở quân đội mấy ngày , chẳng là ngày nào cũng tang !”
Cô đắn đo một câu, ánh mắt Cố Kiêu Nam mặt đất khẽ biến đổi.
Mê Truyện Dịch
Anh vô thức phản bác , “Vậy nên giống như em ? Bình tĩnh, hờ hững, ung dung, xem chuyện như mây khói, chút cảm tình nào ?”
Không khí, đột nhiên chút ngưng .
Chương 272 Không để bọn họ c.h.ế.t oan
Lúc sắc mặt Tần Man liền trầm xuống, “ chỉ là hiểu cái gì gọi là lấy đại cục trọng.”
“Nếu như lấy đại cục trọng là đến tình đồng đội, thà cần đến đại cục.”
Lời của Cố Kiêu Nam đạo lý, giống như một đứa trẻ đang tức giận.
Tần Man chọc tức, gương mặt cô chôn dấu vẻ rét lạnh, “Anh cảm thấy tình đồng đội?”
“Tình đồng đội của em là thể dạy bọn họ, thể bảo vệ bọn họ, tuyệt sẽ đem những chuyện lưng giao cho bọn họ.” Cố Kiêu Nam ngừng một lúc, tiếp tục hỏi ngược : “Tần Man, em cảm thấy đó là tình đồng đội ?”
Ở trong đội tân binh để Tần Man trong mắt.
Cô dạy những tân binh đó đánh , cũng luôn khiêm tốn trong quân đội, thậm chí luôn âm thầm bảo vệ bọn họ mà để dấu vết gì.
cách giống như gà đang bảo vệ đàn gà con .
Cô gì , kiên định bình tĩnh, cũng cao cao tại thượng, khiến cảm giác xa cách.
Mà lúc , Tần Man ở cao liếc , thanh âm đặc biệt lãnh đạm, “Tình đồng đội của , chính là phụ trách từng sinh mệnh của mỗi bọn họ.”
Cô cần xen lẫn quá nhiều tình cảm để đối đãi với đồng đội.
Cũng cần đem cái họi là chuyện lưng giao cho bọn họ.
Cô là phán đoán đúng tình thế, giảm bớt thương vong, bảo vệ mạng của bọn họ.
Về phần tình cảm…
Tính mạng nào quan trọng!
Tần Man lời nặng nề.
Từng chữ như kim đ.â.m da thịt.
Khiến Cố Kiêu Nam đau nhưng cũng khiến cho tỉnh.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt qua liền thấy đôi mắt của Tần Man lạnh lùng như sương mang theo vẻ thất vọng.
Trong nháy mắt, trong lòng rùng , lúc mới phát giác những câu bản bao nhiêu vô liêm sỉ.
Cố Kiêu Nam vội vàng từ đất lên, xin : “Xin , là bừa. … ý đó, chỉ là… đến câu tang,, là hồ đồ…thật sự xin …”
Anh hoảng loạn nhiều như , cuối cùng chỉ hóa thành một câu xin .
Lời đó mang theo sự chịu đựng nỗi thống khổ và đấu tranh.
Con ngươi Tần Man đang sắc bén như lưỡi kiếm từ từ dịu , “ sẽ xin về những gì , Cố Kiêu Nam. Cho dù những lời chói tai, khó , nhưng vẫn sẽ xin .”
Cố Kiêu Nam gật đầu, “ em cho .”
“Vậy nhận tình cảm ?” Tần Man hỏi .
Cố Kiêu Nam gật đầu, như một chú chó thông minh, “Nhận.”
“Vậy thì phấn chấn lên, gọi điện cho bọn họ, thu xếp chuyện thỏa.” Tần Man nhặt chiếc điện thoại vứt tùy ý trong góc phòng, đưa cho .
Cố Kiêu Nam lắc đầu, “Không cần , còn ý nghĩa gì nữa .” Anh cúi xuống bên giường, “Kim gia c.h.ế.t , tất cả manh mối đứt đoạn, còn hi vọng nữa.”
Tần Man tới mặt , lạnh giọng hỏi: “Cho nên định gánh vác cái danh là kẻ phản bội cả đời ? cảm thấy nếu như định như , thì linh hồn A Huân trời nhất định sẽ hối hận tại lúc đầu tin tức cho , mà Khổng Nghĩa cũng sẽ hối hận vì cùng dính dáng đến cái vũng nước đục đó.”
Cố Kiêu Nam , lông mày nhất thời níu chặt.
Tần Man thấy vẻ mặt như liền những gì cô .
Chì cần thể thì cũng tính là quá vô dụng.
Hoặc là , bắt đầu từ từ tỉnh .
Tần Man gõ gõ mặt bàn, thanh âm trong trẻo như gõ lòng , “Anh đừng quên, tuy Kim gia chết, nhưng công ty vẫn còn, sổ sách vẫn còn tồn tại.”
Cố Kiêu Nam cúi thấp đầu, “ điều tra, sổ sách ông , hề tra gì.”
“Chỉ cần , nhất định sẽ dấu vết.”
Lời Tần Man khiến cho Cố Kiêu Nam khỏi một nữa nhíu mày, “ thật sự tìm , sổ sách của công ty một chút cũng manh mối, nhưng sổ sách cá nhân của ông cũng lén xem, đáng tiếc chữ đó…”
Lời còn xong, chiếc điện thoại trong tay Tần Man một nữa reo lên.
Cô đưa chiếc điện thoại cho Cố Kiêu Nam, “Mặc kệ như thế nào, tiên nhất định định cục diện, nếu đến tư cách về cũng .”
Cố Kiêu Nam im lặng một chút, suy nghĩ một lát, cuối cùng vươn tay lấy chiếc điện thoại.
Anh ấn phím trả lời, ở đầu dây bên nhát thời kích động, tuy lời mơ hồ nhưng âm thanh vẫn vô cùng cung kính.
Tần Man cảm thấy hứng thú đối với chuyện bên Kim gia, cô thừa dịp xuống lầu mua một ít thức ăn.
Cố Kiêu Nam suy sụp ba ngày, cơm nước gì, cho nên cô cố ý tìm một quán cháo, mua một ít cháo và rau ngâm để dễ tiêu hóa, đó trở về.
Cho đến lúc cô trở về, Cố Kiêu Nam vẫn đó, ngừng truyền đạt mệnh lệnh cho ở đầu dây bên điện thoại.
Từ âm thanh thể thấy, bắt bắt đầu tỉnh .
Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng cúp điện thoại.
“ định ngày mai sẽ về.”
Tần Man ừ một tiếng, đem cháo , với : “Ăn .”
Cố Kiêu Nam chằm chằm chén cháo nóng hổi, : “Em đúng, chỉ cần nhất định sẽ dấu vết, định sẽ thử , thể để cho A Huân và Khổng Nghĩa c.h.ế.t oan.”
“Anh nghĩ thông thì .” Tần Man lạnh nhạt trả lời.
“Vậy còn em?” Cố Kiêu Nam uống một ngụm cháo, “Em là định về quân đội rõ ràng?”
“Lo cho .” Giọng điệu Tần Man đều đều.
Chương 273 Nội gián là ai
Cố Kiêu Nam dám chọc giận cô cho nên cũng tiếp tục lên tiếng mà lặng lẽ ăn cháo.
Chỉ là chén cháo ăn cũng yên.
Từ khi Cố Kiêu Nam cuộc điện thoại đầu tiên, mỗi thành viên hội đồng quản trị trong công ty đều lập tức gọi tới.
“Ông Thạch, chuyện , sẽ lập tức về.”
“Ông Vương, , , chỉ là điện thoại vấn đề mà thôi. Yên tâm, sẽ về để giải quyết, ông đừng lo.”
“Ông Triệu, , vẫn còn sống, tất cả đều bình an, nhanh thôi sẽ về.”
…
Những cuộc điện thoại ngừng gọi tới liên tục.
Khiến Tần Man cuối cùng cũng hiểu, Cố Kiêu Nam ở bên phía Kim gia rốt cuộc đến bước nào.
Anh bất tri bất giác, sớm đem tất cả những trong công ty Kim gia thu về bên .
Vậy chắc chắn cũng sẽ Kim gia sẽ chết.
Chỉ là cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa khiến trở tay kịp, mới khiến suy sụp như , biến thành bộ dáng động như bây giờ.
Tần Man ăn chuyện điện thoại.
“Phái tìm ám sát Kim gia.” Cố Kiêu Nam khi tiếp nhận tất cả các cuộc gọi của các thành viên hội đồng quản trị xong liền gọi cho thủ hạ của , ở đầu dây bên hình như hiểu ý của , hỏi mấy câu, cuối cùng chỉ một câu: “Chứng cứ? Lời là chứng cứ.”
Ngay tức khắc liền cúp điện thoại.
Tần Man thấy bộ dáng xơ xác tiêu điều của , nhịn hỏi, “Người ám sát Kim gia…”
“Không Mạnh Minh.” Cố Kiêu Nam thẳng thắn .
Tần Man quét mắt một cái, “ đương nhiên ông , nhưng định bắt đầu điều tra từ ?”
Sao cô thể là đang cố ý mượn cớ để gây phiền phức cho Mạnh Minh.
Nếu như Mạnh Minh một lòng đem Kim gia từ trong nhà ngoài, lấy cái c.h.ế.t của Kim gia trách tội Cố Kiêu Nam.
Vậy Cố Kiêu Nam cũng thể lấy một lý do khiến cho Mạnh Minh khó lòng giãy bày.
Cố Kiêu Nam một nữa xuống, để điện thoại qua một bên, : “Đã để bọn họ điều tra , nhanh sẽ kết quả thôi.”
Lúc Tần Man cũng để ý quá nhiều.
Hai tập trung ăn hết cháo, Cố Kiêu Nam liền rửa mặt.
Cũng nghĩ lúc điện thoại Cố Kiêu Nam vang lên.
Tần Man cầm điện thoại chuẩn đưa cho Cố Kiêu Nam, trùng hợp lúc điện thoại đột nhiên tự động tắt.
Bất đắt dĩ, cô chỉ thể gõ cửa phòng tắm, đợi đến khi tiếng nước ngừng , mới mở miệng : “Có điện thoại tới, nhưng điện thoại hết pin .”
Cố Kiêu Nam trong phòng tắm thấy: “Vậy dùng điện thoại của em , em giúp mở sim điện thoại .”
“Được.”
Tần Man cũng để ý, lấy thẻ sim điện thoại của để điện thoại của .
Mở điện thoại lên nữa, cuộc gọi nhỡ trong điện thoại và tin nhắn cũng nhảy lên ngừng.
Tần Man cẩn thận bấm một trong đó, đang định thoát ngoài, thấy một bản nháp tin nhắn trong hộp thư.
Đoạn tin nhắn đó khiến cô mặt mày trắng bệch.
Mà lúc cửa phòng tắm cũng mở , Cố Kiêu Nam bước ngoài.
Anh lau lau mái tóc ướt sũng, Tần Man đó bất động, nhịn hỏi: “Em đang gì ?”
Tần Man lập tức lấy tinh thần, vẻ mặt cô bất động, để điện thoại phía , hỏi: “Anh trong quân đội nội gián, cảm thấy nội gián là ai?”
Cố Kiêu Nam lấy chiếc khăn tắm treo cổ, tới bên cạnh bàn rót cho ly nước, “ vẫn tra , rõ.”
Vừa dứt lời liền thấy một tiếng “bốp”.
Mặt Cố Kiêu Nam đánh đến lệch qua một bên.
Một tát Tần Man xuống tay mạnh.
Cố Kiêu Nam còn thể thấy tiếng ong ong nổ bên tai.
“Anh nữa.” Âm thanh của Tần Man lạnh như băng, đôi mắt thâm trầm như đêm, lạnh lẽo nhưng lệ khí bức .
Cố Kiêu Nam thấy vẻ mặt cô đúng, cũng bất chấp gương mặt đang đau, nhíu mày lo lắng hỏi: “Em ?”
Tần Man thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Cố Kiêu Nam, nhịn lạnh, “Cố Kiêu Nam, đủ , lừa đến khác!”
Cố Kiêu Nam hiểu, “ lừa em chuyện gì?”
Anh chỉ mới rửa mặt một chút mà thôi, thành lừa cô ?
Tần Man cũng chẳng tiếp tục “lá mặt lá trái” với , trực tiếp : “Vốn dĩ ai là nội gián !”
Lông mi Cố Kiêu Nam bao phủ, mắt xẹt qua một tia tự nhiên, “ hiểu ý em .”
“Không hiểu?” Tần Man giận quá thành , đưa điện thoại mặt Cố Kiêu Nam, “Tin nhắn rõ ràng như , còn hiểu?!”
Cố Kiêu Nam cúi đầu .
Phát hiện tin nhắn đó là do năm đó Lưu Tử lấy tin tức.
Lúc vì giải mã tin nhắn nên vẫn lưu trữ trong điện thoại của .
Hai năm qua ngày nào cũng suy nghĩ về đoạn mật mã , nhưng từ đến nay cũng giải .
nghĩ tới hôm nay Tần Man như .
Mà lời khiến Cố Kiêu Nam chậm rãi nheo mắt, “Không lẽ em hiểu đoạn tin nhắn ?”
Đôi mắt Tần Man mang theo sự nham hiểm những lời , từ từ bình tĩnh , “Chẳng lẽ hiểu?”
“ hiểu.”
Đối diện với Cố Kiêu Nam thẳng thắn như , Tần Man vẫn tin, “Không thể nào, ở khu quỷ lâu như , tin nhắn thể hiểu!”
Cố Kiêu Nam khó hiểu, “Cái với khu quỷ liên quan gì?”
“Là ám hiệu của khu quỷ.”
Chương 274 Bí ẩn từ từ lời giải
Âm thanh của Tần Man lạnh như băng, chầm chậm theo màng tai trong lòng, khiến khỏi giật .
Đồng thời cũng khiến vẻ mặt Cố Kiêu Nam biến đổi.
“Trên đây những gì?”
Anh đưa điện thoại cho Tần Man, đôi mắt sâu xa mà thâm trầm.
“Cái là hàng của Lương Nhất , lúc đem ngoài nhất định cẩn thận, sai sót.” Tần Man dùng đôi mắt thẳng thắn , từng câu từng chữ xong, hỏi: “Anh nên vị Lương Nhất là ai chứ?”
Con ngươi Cố Kiêu Nam bỗng chốc trở nên co rút, một lát mới : “ .”
Lương Nhất …
Là tên từng dùng của Hạ Thường Lương.
Là đồ , cũng vô tình phát hiện .
Lúc đó Hạ Thường Lương còn , ngoài ông , chỉ hai thuộc hạ bên cạnh , những khác đều .
Như thế…
“Nếu em thật sự chỉ là tân binh thì Lương Nhất là ai?” Con ngươi Cố Kiêu Nam sắc bén cô, “Còn nữa, em ám hiệu của khu quỷ?”
Hô hấp Tần Man cứng .
Nhất thời trả lời như thế nào.
“Tần Man, những bí mật em trừ đến nay cách nào giải đáp, em là nên cho ?”
Cố Kiêu Nam chậm rãi cúi đến mặt cô, trong ánh mắt kiên quyết cô như lưỡi d.a.o sắc nhọn, cắt hết những bí mật trong lòng của cô.
Tần Man nghĩ tới câu của bản dẫn tới sự hoài nghi của Cố Kiêu Nam.
Đợi chút!
Tần Man đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt từ từ lạnh xuống, “Không nội dung của đoạn tin nhắn ? Sao lúc thấy Lương Nhất , phản ứng gì ?”
Nếu Lương Nhất là ai, theo lý mà Cố Kiêu Nam thể bình tĩnh như !
Hạ Thường Lương là sư phụ của , gánh vác quân đội, lén đem vũ khí buôn bán, đó là buôn lậu vũ khí, một khi phát hiện, thì chỉ lên án quân sự!
Cố Kiêu Nam vì cái c.h.ế.t của A Huân và Khổng Nghĩa mà thể đả kích đến mức , mà Hạ Thường Lương là sư phụ của !
Thái độ và cảm xúc của bất thường!
Tần Man nhíu mày, suy nghĩ trong đầu thật hỗn độn chợt trong lúc một cái gì đó vụt qua.
Sắc mặt cô lúc như đang che đậy bởi một tầng sương, “Vốn dĩ sớm đúng ! Thậm chí thể , vốn dĩ và Hạ Thường Lương đang diễn vở kịch cho xem, cho những khác xem?”
Khi ý nghĩ xuất hiện trong đầu, lòng cô nhất thời lạnh !
, chắc chắn là như !
Nếu tại lúc đó tự nhiên Hạ Thường Lương bắt !
Với tình cảm thầy trò của bọn họ, gì cũng hoài nghi, khi chất vấn đàng hoàng mới quyết định bắt mới đúng!
Làm thể quyết định bắt nhanh như !
Sau khi Tần Man cho rằng tất cả đều là diễn kịch, khỏi một nữa nghĩ tới cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa.
“Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa…”
Ánh mắt cô thẳng tắp Cố Kiêu Nam.
Cố Kiêu Nam ý nghĩa trong mắt Tần Man, lập tức bác bỏ: “Không ! Em nghĩ bậy! ông là nội gián!”
Tần Man hề tin, “Không thể nào, đừng gạt nữa!”
Cố Kiêu Nam thật sự thấy bản khó lòng giãi bày, “ thật sự , thề! Nếu như em cho tin tức , thật sự đó những gì!”
“ phản ứng của đúng!”
Lời của Tần Man sắc bén như thấy sự khả nghi của .
Đối với cái , Cố Kiêu Nam thể thành khẩn : “ thừa nhận, nghi ngờ ông , cũng thời gian tìm manh mối…”
“Anh hoài nghi lúc nào?” Tần Man trực tiếp hỏi.
“Lần đó em rơi xuống biển, thứ ba cái thần bí đó mua chuộc sát thủ ám sát …” Cố Kiêu Nam một nửa, điện thoại reo lên.
Anh thấy điện thoại đó, bất chấp Tần Man ở mắt, lập tức ấn .
Sau khi xong những lời đó, vẻ mặt trầm xuống.
Sau khi cúp điện thoại, về phía Tần Man một nữa, “Đã xác định , đó xe nổ, còn Kim gia , đều là ông tìm tay.”
Tần Man nhíu mày, “Có liên quan gì đến Kim gia?”
“Hàng là ông đưa cho Kim gia, truy hỏi Kim gia, ắt g.i.ế.c , hoặc là ông . Lúc đó ông g.i.ế.c thành, ngược còn của truy xét, cho nên mới dám đụng tới nữa, chĩa mũi nhọn về hướng Kim gia, kết quả ngờ khiến Khổng Nghĩa…”
Những câu , cuối cùng Tần Man cũng hiểu .
Tại Cố Kiêu Nam hối hận khi Khổng Nghĩa nội ứng.
Tại đối với cái c.h.ế.t của Khổng Nghĩa vô lực và đau xót đến .
Bởi vì rõ, khiến Khổng Nghĩa chết, khác, mà là sư phụ thiết nhất của !
Cho nên mới đả kích thành bộ dạng như thế !
Mà đồng thời trong lúc cô cũng hiểu tại lúc đầu khi Hạ Thường Lương khi đến cái gọi là chứng cứ trở mặt, lệnh bắt Cố Kiêu Nam nhanh như .
Vì ông phát hiện Cố Kiêu Nam ngừng tra tung tích của A Huân, cũng nghĩa là sẽ vạch trần Kim gia cũng đồng thời sẽ vạch trần chính ông !
“Tại với ?” Tần Man lạnh giọng chất vấn.
Cố Kiêu Nam cúi đầu, “Vì lúc đó thể xác định là ông .”
Tần Man , vẫn cảm thấy chỗ nào đó đúng, “Không, đúng! Chắc chắc từ sớm bắt đầu hoài nghi . Anh đừng phủ nhận, ngay từ đầu sẽ lúc vô thức gọi là sư phụ Hạ Thường Lương, nhưng vì đóng kịch với , mạnh dạn đổi cách xưng hô. Sau dần dần chỉ kêu tên Hạ Thường Lương, hẳn là lúc đó hoài nghi ?!”
Tần Man thấy cúi thấp đầu một tiếng, chỉ đó, càng suy nghĩ theo quan điểm của Cố Kiêu Nam, trong lòng càng kinh hãi.
Cuối cùng cô mới đưa kết luận.
“Cho nên từ lúc đó, là điều tra nội gián, mà là điều tra về chứng cứ để chứng minh sư phụ vô tội, đúng !”