Kế hoạch ban đầu nên là buổi chiều trả phòng , đến ngoại thành của thành phố S để xem xét vấn đề bến tàu.
bởi vì Tần Man uống rượu, cho nên chuyện chỉ thể tạm hoãn .
Trở về khách sạn, cô nghỉ ngơi cả buổi chiều. Trong giấc mơ vẫn là những mảnh vụn ký ức đó, một chút đổi nào, khiến cô rõ ràng là đang nghỉ ngơi, kết quả khi tỉnh dậy, cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, mệt mỏi giống như mở ba cuộc họp lớn liên tiếp .
Sau khi ăn đơn giản một chút gì đó, cô xác nhận thời gian trả phòng với trợ lý sáng mai, cùng với một loạt vấn đề công việc ngày mai, Tần Man nghỉ ngơi.
Một khi chất cồn giảm bớt, giấc ngủ buổi tối miễn cưỡng còn coi như tồi.
Ít nhất ngày hôm tỉnh , cô còn bừng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh, tinh thần hoảng hốt nữa.
Cô bảo trợ lý trả phòng, đó cô lên xe, một đường tới ngoại thành.
Ở xe, Tần Man vẫn luôn chợp mắt nghỉ ngơi.
Theo thời gian trôi qua, cảnh phố xá thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ xe dần dần biến thành đồng ruộng xanh lá mạ, nơi xa đồng ruộng là dãy núi liên miên nhấp nhô.
Tần Man mở to mắt một lúc.
Mê Truyện Dịch
“Đêm nay thể đến nơi ?” Cô ngắm núi xanh nơi xa, hỏi.
Trợ lý ở ghế , thấy lời cô, vội vàng trả lời: “Dựa theo tốc độ , chắc chín giờ đêm nay thể đến.”
Tần Man ừ một tiếng, liền gì nữa.
Xe chạy nhanh như bay ở đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2151-mot-dem-bay-lan-3.html.]
Không qua bao lâu, chiều hôm buông xuống.
Đột nhiên xe phanh gấp một cái, động tác của Tần Man nhanh nhẹn vươn tay bắt lấy then cửa xe, định , tránh phận va đập.
Trợ lý ở phía lập tức xoay , lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Tần, chứ?”
Tần Man lạnh lùng, vui hỏi: “Xảy chuyện gì thế?”
Tên tài xế Tần Man chằm chằm, sợ tới mức giật một cái. Anh lập tức cởi đai an , “Chỗ nào đó của xe hình như xảy vấn đề, bây giờ xuống xem.”
Anh lập tức xuống xe, mở nắp xe phía , kết quả vài sợi khói bay lên.
“Tổng giám đốc Tần, động cơ xe cháy .”
Tần Man cũng phản ứng quá lớn đối với chuyện . Lúc đang là giữa tháng bảy, nhiệt độ cao đến mức thể cháy .
“Cho nên?” Cô thản nhiên hỏi.
Tài xế vốn sợ ông chủ , giờ phút ông chủ những nổi cơn tam bành mà còn lạnh lùng hỏi câu .
Đột nhiên, bầu trời tháng bảy nóng như vỉ hấp, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, “ gọi điện thoại kêu xe kéo của bọn họ tới. nghĩ thể chờ hai tiếng...”
Tần Man xong, cô về phía dãy nũi xa xa, đó phân phó : “Tìm một khách sạn ở gần đây để ở qua một đêm.”
Nói xong cô liền dẫn đầu xuống xe.
Trợ lý ở trong xe nhíu nhíu mày, nhắc nhở : “ nếu như sẽ chậm trễ hành trình, đội xe tải chắc là vượt qua……”
Anh còn xong, Tần Man lạnh lùng : “Sắp mưa to , nhất định nắm bắt thời gian rời khỏi nơi .”