Rõ ràng là buổi chiều mùa thu, nhưng ngẫu nhiên vẫn những luồng gió nóng đến mức thể nướng chín .
Càng miễn bàn đến nhóm binh lính đang huấn luyện đường chạy.
Vẫn giống như là một vòng 5 km đơn giản mà thô bạo.
Đám đang tra tấn liên tục với cường độ cao, rốt cuộc chịu nổi gánh nặng.
Đội ngũ ba mươi gắng gượng kéo dài thành một hàng dài thưa thớt.
“Ông trời của ơi, mấy ngày nay huấn luyện viên uống lộn thuốc ? Vì đối xử tàn nhẫn với chúng như ?”
“Không , cảm giác nếu còn tiếp tục thao luyện nữa, lẽ thật sự sẽ đến phòng y tế.”
“….. Sẽ phòng y tế ngay bây giờ, cảm giác chân sắp rụng …..”
Còn xong, chợt thấy phía truyền đến tiếng rống giận như ma quỷ của An Viễn Đạo: “Ai cho các chậm , tiếp tục chạy cho !”
Khiến bọn họ sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp đặt m.ô.n.g ngã mặt đất.
Vẻ mặt bọn họ như đưa đám, ngừng thở hổn hển : “Báo cáo huấn luyện viên, chúng em….. Chúng em thật sự chạy nổi nữa…..”
An Viễn Đạo lạnh lùng : “Chạy nổi? Chạy nổi cũng chạy cho ! Chạy đủ tiêu chuẩn, thì vẫn tiếp tục chạy cho !”
Anh tuyên bố mệnh lệnh cuối cùng.
“Huấn luyện viên, chạy nữa sẽ c.h.ế.t đó!” Đám rốt cuộc chịu nổi, suýt chút nữa thì quỳ xuống van xin.
Cơn tức tích lũy mấy ngày liền khiến cho An Viễn Đạo rốt cuộc nở nụ âm u: “Không là các hâm mộ loại phương thức tập luyện thêm , bây giờ đối xử bình đẳng, các còn nắm bắt thời gian mà huấn luyện cho ?”
“……”
Lời của An Viễn Đạo rõ ràng là mang theo thâm ý.
Đám tân binh ngốc, lập tức hiểu.
Nhất định là mấy ngày hôm Tần Man đối xử đặc biệt, tin tức Thạch Vân Kiệt bất mãn, lén lút lôi kéo vài em cáo trạng để lộ, huấn luyện viên An phát hiện.
Chết tiệt!
Toàn bộ chuyện rõ ràng đều là do Thạch Vân Kiệt gây nên, liên quan cái rắm gì đến bọn họ chứ!
Tuy xác thật bọn họ cũng hâm mộ Tần Man đối xử đặc biệt, đối đãi riêng biệt, nhưng cho tới giờ đều nghĩ tới việc cáo trạng gì gì đó.
Càng miễn bàn khi trải qua sự tra tấn thống khổ mấy ngày nay, bọn họ loại đãi ngộ cho thiên tài !
Chạy liên tục như , thể năng đang ngừng suy kiệt, thế nhưng còn đạt quy định.
Này là đối xử đặc biệt, trọng điểm bồi dưỡng, đây quả thật chính là ngược đãi cực kỳ tàn ác! Là dùng cách xử phạt về thể xác! Là ác chỉnh!
Cũng khi đó Tần Man thế nào mà sống sót .
Vậy mà thể rên một tiếng thật sự tuân theo mệnh lệnh của huấn luyện viên lặp lặp hết đến khác.
Nghĩ đến đây, khỏi cảm thấy chịu phục hơn vài phần.
“Huấn luyện viên, chúng em hâm mộ…..” Trong đó một gã binh lính vội vàng phủ nhận: “Chúng em rõ ràng chỉ bội phục!”
“ đúng , chỉ bội phục, hâm mộ.”
“Chính là cái loại phục sát đất.”
Đối mặt với lời chân thành tha thiết của đám binh sĩ, An Viễn Đạo thèm bọn họ, chỉ lạnh nhạt một câu: “Còn nhảm nữa, cơm chiều cũng đừng ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-21-ai-muon-loai-dai-ngo-nay.html.]
Mấy run lên một cái, sợ tới mức té ngã lộn nhào mà chạy về phía .
Một đám thật vất vả chạy xong 5 km, kết quả An Viễn Đạo bắt nhảy cóc hai vòng.
Mới một vòng, đám cảm thấy hai cái đùi giống như còn là của nữa.
Mê Truyện Dịch
Ngoại trừ đau, thì chỉ mỏi nhừ.
Mồ hôi ngừng chảy xuống từ huyệt Thái Dương.
Quần áo đều ướt.
Một đám ngã trái ngã cắn răng kiên trì.
Mãi cho đến khi hoàng hôn dần xuống.
An Viễn Đạo ở đó bọn họ cọ tới cọ lui cũng chỉ mới hơn nửa vòng, liền quát lên: “Đang gì đó! Các thật sự là ăn cơm ?! Được, chúng cứ từ từ mà nhảy! Khi nào nhảy xong thì khi đó giải tán!”
Nghe lời , cả đám liền lập tức trở nên nôn nóng.
ngặt nỗi thể năng hao hết, còn thể nhanh hơn thế nào .
Một đám nhảy cóc xong, trời cũng sập tối.
An Viễn Đạo thì , khi nào bọn họ nhảy xong, thì khi đó giải tán.
cho dù giải tán, thì cũng còn kịp nữa .
Nhà ăn đóng cửa từ lâu.
Cả đám bọn họ hữu khí vô lực mà bò đường chạy.
An Viễn Đạo rời .
Đám nam binh liệt mặt đất trong chốc lát, đó tốp năm tốp ba mà dìu đỡ rời khỏi sân huấn luyện.
Vừa , đám nhỏ giọng lầm bầm oán thán.
“Thạch Vân Kiệt cái gì chứ! Tự bất mãn cáo trạng, liên lụy đến chúng chứ!”
“ ! Chạy còn tính, ngay cả cơm chiều cũng ăn! Đêm nay sống đây chứ!”
“Thì uống nước, còn thể bây giờ.”
“Đói cả đêm còn tính, vấn đề là, chân thành như , ngày mai còn thể chạy .”
Đám càng càng xa, tiếng càng lúc càng mơ hồ.
Mà Thạch Vân Kiệt ở phía sót một chữ.
Anh nghĩ tới An Viễn Đạo mà tin tức!
Ngày đó xác thật là cảm thấy hài lòng, cũng từng cáo trạng, nhưng rốt cuộc vẫn sợ huấn luyện viên An Viễn Đạo , cho nên dám .
Kết quả ngờ mà tiết lộ!
Lúc , chuyện thành, còn hành hạ thành như , còn khác oán trách, khiến thể chịu phục!
Nhìn Tần Man cùng theo bọn họ ngoài, lúc cô cũng một mồ hôi, môi chút trắng bệch.
cũng để bất kỳ ai đỡ, mà là một yên lặng chậm rãi ngoài.
Lập tức liền phẫn hận thôi mà một quyết định!