Tần Man vội vàng đầu liền thấy một bàn tay kẹt trong khe cửa.
Con ngươi của cô đến nay đều d.a.o động mà lúc gợn sóng.
“Anh điên ?!” Tần Man lập tức mở cửa , kép trong phòng.
Mở đèn lên mới thấy tay của Cố Kiêu Nam cửa cho đỏ lên.
Cố Kiêu Nam mặt mày đáng thương, : “Lần thực sự chịu trách nhiệm mới .”
Tần Man cau mày, dứt khoát: “Đi, bệnh viện!”
Cố Kiêu Nam thấy cô kéo cửa, vội vàng túm ngược trở về, “Không cần, cũng gì, cần chịu…”
“Anh chắc chứ?” Tần Man hoài nghi hỏi.
Cố Kiêu Nam sức gật đầu, “Chắc!”
“Không gì thì mau .”
Tần Man xong liền lôi cửa.
Cố Kiêu Nam thấy tình hình đúng, lập tức đổi thái độ, ” Đợi chút, đợi chút, đau…hình như bây giờ thấy đau …ây daa, càng ngày càng đau .”
Vừa rút bàn tay , về phía sofa xuống.
Tần Man đó, với : “Vậy đưa bệnh viện.”
“Không , , dậy nổi, đau c.h.ế.t …” Cố Kiêu Nam mặt mày thống khổ, giống như đau đến nỗi lấy mạng .
Tần Man bộ dáng vụng về của , bình tĩnh nhắc nhở, “Anh thương ở tay, ở chân.”
Cố Kiêu Nam ngừng một lát, nhẹ nhàng ho vài tiếng, đó tiếp tục rầm rì, “Hình như lúc nãy đụng mà phát hiện, giờ chân cũng bắt đầu đau .”
“Rốt cuộc gì?” Tần Man nhéo nhéo chân mày, đau đầu hỏi.
Cố Kiêu Nam ghế sofa, bộ dạng yếu ớt, “ đau…”
“Vậy gọi cấp cứu.”
Tần Man xong chuẩn lấy điện thoại gọi.
Còn hai bước Cố Kiêu Nam nắm lấy cổ tay, “Không thể để nghỉ ngơi ở chỗ ? bảo đảm sẽ ồn , bảo đảm! Thề!”
Dáng vẻ thề thốt chân thành.
Tần Man cúi đầu thoáng qua mu bàn tay của vết bầm tím, nghĩ tới những vết thương , cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Nếu như thật sự vấn đề thì đừng điều trị chậm trễ. Phòng của , tùy lấy cái gì đó quấn .”
Cố Kiêu Nam thấy trong lời của cô sự nhượng bộ, nhất thời đôi mắt phát sáng, mạnh mẽ bật dậy từ ghế sofa, “Yên tâm! Nếu chuyện gì nhất định sẽ kéo dài.”
Sau đó Tần Man cũng chẳng quản , trở về phòng liền khóa cửa, tắm rửa ngủ.
Cho đến sáng ngày thứ hai cô mới rời khỏi nhà và đến công ty.
Chậm trễ mấy ngày như , cô cũng nhiều công việc cần giải quyết.
Đặc biệt là bộ bản thảo hợp đồng cần mau chóng gửi .
Suốt cả ngày, cô như một con , việc liên tục ngừng nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2061-o-cung-mot-nha.html.]
Mê Truyện Dịch
Hội nghị và báo cáo liên tục cô thời gian rảnh để phân tâm.
Thậm chí lúc cô kết thúc công việc cũng là chín giờ tối .
Toàn mệt mỏi trở về nhà của , mở cửa liền thấy trong phòng mở đèn sáng, thậm chí…
Trong bếp còn phát âm thanh của nồi niêu xoong chảo.
Tần Man nhịn bước về phía nhà bếp liền thấy Cố Kiêu Nam đang bận rộn lò bếp.
“Anh đang gì thế?” Tần Man khó hiểu, nhíu mày hỏi.
Cố Kiêu Nam bận rộn trong bếp đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh, thấy tiếng cô, khỏi : “Cậu về ? Thức ăn sắp xong , mau rửa tay , chúng thể ăn cơm .”
Tần Man cũng động đậy, vẻ mặt bất biến, hỏi: “Tại còn ở chỗ ?”
“Tay của vẫn khỏi, đương nhiên thể .” Cố Kiêu Nam xào thức ăn, ngẩng đầu mà trả lời.
Gương mặt Tần Man trầm xuống, “Nếu như tay khỏi, cơm gì chứ.”
“Thì…thì cũng ăn cơm chứ, bằng thì đói.”
Cố Kiêu Nam vô tội .
Tần Man chút đau đầu, tiếp tục dây dưa với , phòng của .
Thấy bộ dáng của cô giống như rửa tay ăn cơm, Cố Kiêu Nam khỏi giương giọng hỏi: “Cậu ?”
“ mệt , về phòng ngủ.” Tần Man thẳng thắn trả lời.
“Vậy ăn cơm ? nhiều lắm.”
Ở phía Cố Kiêu Nam vẫn đang hỏi, Tần Man chỉ trả lời một câu, “Anh tự ăn , ăn ở công ty .”
Sau đó liền đóng cửa.
Cô tắm rửa, sấy khô tóc liền giường.
Bất tri bất giác ngủ .
Chỉ ngủ hai tiếng cô liền tỉnh dậy, định xuống giường rót ly nước.
Lúc , đèn trong phòng khách tắt , chỉ ánh sáng yếu ớt của ly nến.
Tần Man nhà bếp, tiên rót cho ly nước.
Đang chuẩn rời khỏi liền thấy chiếc bàn ăn vốn trống rỗng nay để một bộ bát đũa hơn nữa còn một bàn thức ăn.
Xem Cố Kiêu Nam đúng là nhiều.
Cô tới bên cạnh bàn, thấy tấm giấy note bàn.
Trên đó ghi: Nửa đêm nếu đói thì hâm nóng hãy ăn, nấu so với nhà hàng ngon gấp trăm đó!
Đồng thời còn vẽ một mặt dí dỏm đó.
Đôi mắt từ đến nay của Tần Man luôn lạnh lùng nay nhu hòa ít.
Chỉ là cuối cùng cô vẫn ăn mà đem cất tủ lạnh, đồng thời cũng để một tờ giấy note bảo đừng nấu cơm nữa, cô sẽ ăn ở nhà hàng.