"Chào sĩ quan huấn luyện." Tần Man đó cung kính chào bọn họ, giọng điệu điềm tĩnh.
"Ừ." An Viễn Đạo thấy cô một liền nhớ kỹ, chỉ cảm thấy trẻ con dễ dạy, sắc mặt cũng lên nhiều.
Trần Quân dạy lớp 2 bên cạnh thấy Tần Man ngoan ngoãn như thì ngạc nhiên, hỏi: "Ai ?"
Mấy ngày , bộ đội dự bọn họ tiễn một đám binh lính, bây giờ trong quân đội ít, cho nên liếc mắt một cái là thể bộ đội dự cũ.
An Viễn Đạo giương cằm, : "Tân binh của lớp chúng ."
"Tân binh? Không ba ngày nữa tân binh mới đến báo danh ?" Trần Quân ngạc nhiên Tần Man từ xuống .
Vẻ mặt An Viễn Đạo đắc ý, "Người lớp 1 chúng chỉ đến sớm, giờ từng đến muộn."
"Ai da, trông vui kìa, chỉ là một tân binh thôi ." Trần Quân tưởng chừng như thấy giọng điệu kiêu ngạp của An Viễn Đạo, đó với Tần Man: " tân binh , thảm . Cậu dạy trong hai năm tới là như thế nào ? Là một sĩ quan huấn luyện tên là An ma đầu đó! Thế nào? Có kinh khủng ? Có là hối hận vì xếp đến lớp của ?"
An Viễn Đạo phá đám ngay mặt , lập tức giơ chân lên, "Cút ! đây gọi là thầy nghiêm trò mới giỏi, hiểu hả? Hiểu ? Nếu đủ khả năng thì ngày xưa thể lớp 1 ?"
Lúc bộ đội dự còn phân cấp bậc chế độ, chiếm “vương tọa” trong lớp 1 vĩ đại nhiều năm, ai lay chuyển .
Trần Quân lưu tình giội một chậu nước lạnh xuống, nhắc nhở sâu xa, "Đáng tiếc, là lúc , bây giờ chia lớp 1 lớp 2 nữa, đều giống cả."
An Viễn Đạo nghẹn họng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngược , Tần Man vẫn mở miệng, lúc mới nhíu mày, : "Không phân lớp 1 lớp 2 ?"
Cô nhớ rõ lúc khi huấn luyện bộ đội dự chế độ lớp.
Lớp 1 là nhất, lớp sáu kém cỏi nhất.
Đây là luật bất thành văn.
Không ngờ qua nhiều năm như hủy bỏ .
Điều cô bất ngờ.
Trần Quân thấy cô giật , liền đáp: " , bây giờ hủy bỏ chế độ chia lớp , mỗi lớp đều là sắp xếp ngẫu nhiên. Thế nào? Có là cực kì hối hận lớp của sĩ quan huấn luyện An ?"
Tần Man thoáng qua An Viễn Đạo đang tức giận đến nghiến răng ở , lắc đầu, "Nếu là sắp xếp ngẫu nhiên thì thể hối hận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-2-si-quan-huan-luyen-that-ki-la.html.]
"Cũng đúng, đây đều là mệnh , thật đáng thương." Trần Quân tiện thể giẫm cho An Viễn Đạo một phát.
Nghe hai Trần Quân và Tần Man chuyện, An Viễn Đạo ở bên cạnh, cuối cùng chịu nổi nữa, "Tên nhóc hiểu cái gì gọi là tôn sư trọng đạo hả? còn đang mặt đấy, dễ một chút ?"
Tần Man cau mày, cô tự cho là sai gì cả, cho nên : "Cốt lõi chuyên tâm học hỏi."
An Viễn Đạo: ". . . . . ."
Mọi : "Ha ha ha ha!"
Trần Quân bên cạnh và các sĩ quan huấn luyện của lớp khác lập tức bật .
Trần Quân điên cuồng nhất, còn liên tục vỗ bả vai , "Ha ha, An Viễn Đạo, nhớ là lúc chọc giận hình như là lúc Nhiếp Nhiên còn ở đây đúng ? Không ngờ nha, nhanh như đến một nữa."
"Cút ."
An Viễn Đạo tức giận đến mức sống mũi sắp lệch , dẫn đầu bước căn tin.
Mê Truyện Dịch
Trần Quân bật , với Tần Man: "Đi thôi, cùng ăn cơm, thuận tiện trấn an sĩ quan huấn luyện nhà ."
Một đám cứ như trong căn tin.
Căn tin binh lính nên vắng vẻ.
Mấy họ lấy cơm, tìm vị trí xuống.
Bởi vì Tần Man một nên trực tiếp lôi kéo cùng xuống ăn.
Tần Man ăn cơm im lặng, lời nào.
cũng hề mất tự nhiên, cũng e ngại.
Động tác giơ tay nhấc chân đều cực kỳ bình tĩnh.
Một tân binh thể bình tĩnh mặt nhiều sĩ quan huấn luyện xa lạ như , điều khiến Trần Quân bên cạnh khỏi cô vài .
Anh thuận miệng hỏi một câu, "Sao đến báo danh sớm như ? Không về thăm nhà ?"
"Trong nhà ai, cần trở về."
Sắc mặt Tần Man đổi, bình tĩnh trả lời, nhưng cho những khác dừng tay .