Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 193:2 Tôi rất dễ bị bẻ cong (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-22 05:20:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái kiểu giọng điệu , kiểu nào cũng thấy sự oán thán trong đó.

Muốn tăng cảm giác tội của cô?

Tần Man đó , “Lâm Mộc Phi bàn chuyện với , còn là rảnh quá nên tám nhảm!”

"Ai ? Vết thương động nên đau, dậy nỗi!” Cố Kiêu Nam xong, hai tay ôm ngực, cả ngã ghế, khuôn mặt nhăn nhó vẻ đau lắm đấy.

Mê Truyện Dịch

Tần Man, "..."

Cái kiểu chơi như , cô cũng chịu đấy!

“Anh còn lém phém ờ đây là động thủ thật đấy!” Cô nhắc nhở.

Cố Kiêu Nam ừ một tiếng, từ ghế salon bò dậy, ôm cái gối tựa , “Kệ, mà còn thấy Lâm Mộc Phi phòng , thì sẽ ngủ ở đây!”

Tần Man thật sự cái thói ngang ngược thế , cô dứt khoát lôi dậy.

Cố Kiêu Nam lanh tay lanh chân nhảy khỏi sofa, “ nghiêm túc đấy!”

Anh xong mới về phía cửa.

Tần Man nguyên tại chỗ, theo bóng lưng rời khỏi phòng . Hai hàng chân mày nhăn nhẹ tạo thành một nếp gấp ngay chính giữa.

Chợt, cô bước nhanh tới, kéo .

Bước chân Cố Kiêu Nam dừng .

Anh xuống bàn tay cô đang nắm tay , khẽ, “Gì? Đổi ý đúng ? Muốn để ngủ ở đây hử? quan điểm trinh tiết của nặng lắm! đừng mơ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1932-toi-rat-de-bi-be-cong-2.html.]

Anh thả tay, mở cửa ngoài.

Ai ngờ, Tần Man nhanh tay, đè tay nắm cửa, đóng cửa nữa.

Anh thấy hành động của cô, nhướng chân mày, toét loét, «Sao? Định éo buộc hả?”

Anh chỉ vui một câu, ngờ cô động tay động chân thật.

Cô vươn tay cởi quần áo .

Cố Kiêu Nam sững sờ, "Ế, hình như nhanh nhỉ ? nha, đừng thử , dễ bẻ cong lắm đấy!”

Vừa hết câu, bàn tay Tần Man dừng .

Mẹ ơi, hổ quá!

Anh cái mèo gì thế ?

Dễ bẻ cong queo?

Đây chẳng biến tướng thừa nhận khuynh hướng đó hả?

Tàn đời!

Có khi nào Tần Man sẽ coi thành một tên biến thái

Lúc , trong lòng Cố Kiêu Nam rừng rực như sóng biển, nhưng mặt như bình tĩnh lắm.

Trong lòng lúc ngừng kinh. Không thể đổ, đổ!

Loading...