Vốn luôn thể khiến cha khen ngợi một câu.
một năm, hai năm, ba năm,…
thời gian qua lâu như , sự phục cùng can tâm dần dần biến thành sự nghi ngờ đối với bản .
Thật sự là đủ ?
Mê Truyện Dịch
Thật sự vẫn đạt yêu cầu của cha ?
Có … thật sự khiến cha thất vọng ?
Theo dòng chảy thời gian, dần dần trưởng thành, sự phục cùng can tâm năm đó từng bước đổi, ngược biến thành sự kỉ luật và tự giác vô cùng hà khắc.
Cô ngừng luyện tập, liều mạng luyện tập, đem thanh xuân của rơi màu xanh của doanh trại.
Bởi vì cô cảm thấy chỉ cần bản đủ ưu tú xuất sắc, thì khác sẽ thể gì cả.
Chỉ là mới phát hiện vài thứ, cho dù trở nên ưu tú xuất sắc đến cũng thể đổi gì.
Tần Man nghĩ đến những sự việc hỗn loạn xảy năm đó, cảm xúc trong lòng kiềm chế .
Cô dậy khỏi mặt đất.
An Viễn Đạo ở bên cạnh hành động của cô cho hoảng sợ: “Sao thế?”
“Không gì ạ, em tranh thủ thời gian nghỉ trưa một tiếng còn về phòng ngủ một giấc.” Tần Man nắm c.h.ặ.t t.a.y , bình tĩnh mặt đất, âm thanh bước chân phát chút cay đắng.
An Viễn Đạo thấy , lên: “Cũng , .”
Dù Tần Man cũng là bản hôm nay trong vòng một buổi trưa cũng chạy đến mức một phút hai mươi giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-192-su-uu-tu-xuat-sac-co-the-khien-tat-ca-moi-nguoi-phai-im-mieng.html.]
Đây là đầu tiên huấn luyện đạt tiêu chuẩn mà dễ dàng thả như .
Hai khỏi sân huấn luyện, một về phía kí túc xá, một về phía văn phòng.
An Viễn Đạo huấn luyện viên, ngoại trừ huấn luyện binh lính, còn những công việc thường ngày cần .
Cho nên trong giờ nghỉ ngơi thông thường sẽ ở văn phòng, thảnh thơi nghỉ ngơi một chút.
Vừa văn phòng, thì thấy Trần Quân đang bận rộn việc ở bên trong.
“Anh vẫn xong ?” An Viễn Đạo cảm thấy kì lạ.
Trong văn phòng của bọn họ, hiệu suất việc cao nhất chính là Trần Quân.
Thông thường trong thời gian giờ nghỉ trưa kết thúc công việc .
hôm nay thời gian giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc , vẫn xong việc, thật khiến cho ngạc nhiên.
Trần Quân cũng ngẩng đầu lên mà tiếp tục , ừ một tiếng: “Vừa một tin tức sốt dẻo.”
“Tin tức sốt dẻo gì?” An Viễn Đạo hiếu kỳ hỏi.
Lại thể khiến Trần Quân ngay cả công việc cũng màng, chạy ngóng.
Trần Quân ở bàn việc xong chữ cuối cùng, đó tủm tỉm, ngẩng đầu lên, trả lời câu hỏi mà hỏi An Viễn Đạo: “Hôm nay phụ đạo cho Tần Man ?”
Đề cập đến chuyện , thêm chuyện Tần Man thành công ở lớn của , An Viễn Đạo liền trở nên đắc ý: “Không sai, từ một phút năm mươi ba giây, chạy chỉ còn một phút ba mươi giây thôi.”
“Chỉ cần trong một buổi trưa thôi ?” Vốn dĩ Trần Quân còn mượn cơ hội để , nhưng bởi vì thành tích đáng kinh ngạc mà nuốt ngược trong.
“.” An Viễn Đạo dáng vẻ sững sờ của , ngừng đắc ý: “Hơn nữa còn , cho ba ngày, sẽ rút ngắn đến hai mươi giây.”
Tròng mắt của Trần Quân như sắp rớt đến nơi.