Cuối cùng, khi cô đạt mức một phút ba mươi hai giây, An Viễn Đạo mở miệng ngăn cản cô cần chạy thêm một vòng nữa: “Nghỉ ngơi một chút .”
“Không , em thể tiếp tục.” Tần Man lau mồ hôi trán, định về vạch xuất phát.
Kết quả An Viễn Đạo túm : “Đừng liều nữa, thử thách mệt hơn so với 5 km , mới ăn cơm xong lâu, cẩn thận lợi bất cập hại đấy.”
Tần Man lúc cảm giác, loại cảm giác khiến cho cô gián đoạn tốc độ nữa.
Cắn môi suy nghĩ ba giây, cuối cùng nghiêm túc yêu cầu An Viễn Đạo: “Thêm một nữa em sẽ nghỉ.”
An Viễn Đạo im lặng nửa phút gật đầu.
Tần Man nữa về vạch xuất phát.
An Viễn Đạo vung tay lên, Tần Man bắt đầu chạy.
Lần , tốc độ của cô vẫn nhanh.
Khi Tần Man xông đến vạch đích, An Viễn Đạo bấm dừng đồng hồ bấm giờ.
“Một phút ba mươi giây!”
Mê Truyện Dịch
So với yêu cầu ban đầu của bản , chỉ còn cách 10 giây nữa thôi!
Trời ơi!
Anh nãy chạy mấy , thành tích một chút cũng biến đổi gì, lúc giống như thần linh giúp đỡ .
An Viễn Đạo thật sự kích động: “Được đó, cuối cùng cũng cảm giác đấy!”
“Vẫn còn cách 10 giây nữa.” Tần Man cả đầu đều là mồ hôi, ở chỗ đó, thở dốc ngừng.
An Viễn Đạo vỗ vai cô, : “Bây giờ , chỉ là lẽ cần thêm một chút thời gian nữa thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-182-tu-tin-khong-co-nghia-la-tu-phu.html.]
Tần Man lạc quan như : “Không dễ như , càng đến cuối cùng thì càng cách nào đạt .”
“Em cảm thấy bản sẽ ?” An Viễn Đạo nhướn mày hỏi.
Tần Man chằm chằm đường đua thử thách 400 m mắt, mồ hôi từ khuôn mặt cô chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt: “Ít nhất là trong buổi trưa hôm nay sẽ .”
Nghe Tần Man như , đây là đầu tiên thấy Tần Man sẽ , An Viễn Đạo kìm liền hỏi: “Sự tự tin của em ?”
“Thầy cũng là tự tin chứ là tự phụ.” Tần Man lau mồ hôi mặt, thẳng dậy, một nơi xa xăm: “Mỗi một sự cân nhắc đều ở trong phạm vi, mù quáng tự phụ, chỉ khiến cho sự thất bại của bản càng tăng thêm thôi. Mà em, thích thất bại.”
An Viễn Đạo thấy cô như , gương mặt của cô.
Trong ánh mắt vài phần tán thưởng.
Có thể nhận thức rõ ràng về bản , mù quáng tự phụ, tân binh như thế thật khó tìm!
Nhìn thấy Tần Man đang đó nghỉ ngơi, An Viễn Đạo tâm trạng tồi, đến cùng xuống.
Trong lúc nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, nhàn rỗi nhàm chán An Viễn Đạo đột nhiên nghĩ đến chuyện Miêu Bồng sáng nay, vì buột miệng hỏi: “Hôm nay em đưa giấy kiểm điểm cho mặt , thật sự là cho thể diện ?”
“Vâng, cho thầy thể diện thì thầy cách nào để dạy bọn họ nữa .”
“……”
Anh , cần năng nể nang ai như cơ chứ!
An Viễn Đạo căn răng hỏi: “Không sợ sẽ ngược đãi ?”
Tần Man lắc đầu: “Không sợ.”
“Tại ?”
Đối với câu hỏi của An Viễn Đạo, Tần Man nghiêng đầu , thần sắc bình tĩnh: “Nếu như em đạt yêu cầu, cho dù thầy ngược đãi em cũng thể . Nếu như em đạt yêu cầu thì thầy là đang ngược đãi em, mà là đang huấn luyện em.”