Mạnh Minh ngõ nhẹ cửa phòng sách, cung kính ở cửa : “ Kim gia, đưa đến .”
lúc đó trong phòng hề bất cứ âm thanh gì.
Mà Mạnh Minh nhận bất cứ mệnh lệnh nào, cũng mở cửa ngay.
Đến ngay cả Cố Kiêu Nam tuân theo quy củ cũng dựa một bên tường.
Lúc , cả ba họ cứ ở cửa đợi.
Điều khiến cho Tần Man chút ngạc nhiên.
Từ Hồ Đạt đến Cù Hải, cuối cùng đến Lâm Mộc Phi và Trang Dã, thật sự ông chủ nào mà gõ của xong hề bất cứ động tĩnh nào.
Cái vị Kim gia đúng là kỳ quái.
Đại khái đợi 1 tiếng, bên trong cuối cùng cũng truyền đến một tiếng trầm khàn, “ Vào .”
Mạnh Minh đến lúc mới chút do dự gì mà đẩy cửa .
Nhìn thấy Kim gia tuổi quá 60,mặc một bộ đồ màu xám khói của Trung Sơn, chất liệu tơ tắm, là thuộc loại thông dụng.
Tay còn cầm một cây bút lông.
Nghĩ đến một tiếng nãy ông nhất định ở đây hứng thú vẽ vời, cho nên mới gì.
Tần Man ngờ, một cái tên bình dân, nhưng là một hứng thú với văn học.
Ông đặt cây bút lông tay xuống, xem xét chữ bàn, dó gọi Cố Kiêu Nam qua.
“ Bức tranh thế nào?” Ông hỏi
“ Nán, đắc, hồ, đồ.” Cố Kiêu Nam cúi đầu chữ giấy một lượt từ xuống, “ Chữ , điều Kim gia, sếp hồ đồ ? Khó đạt một phụ nữa, đó giữ hạt giống trong bụng ? Vậy thì sếp đúng là cao tay , bồi dưỡng một thừa kế cũng tệ.”
Anh một cách khoa trương bóng bẩy, khiến cho Kim gia ha ha lấy đầu cây bút lông ngõ lên đầu, “ Tên đúng là thích tào lao. đến chuyện cũng hồ đồ luôn , còn thể ở đây tiếp ?”
Cố Kiêu Nam xoa cằm, “ Nói cũng đúng.”
“ , chính là hề hồ đồ, cho nên mới khó mà hồ đồ .” Kim gia ở bàn việc, lấy con dấu bên cạnh ấn lên bức tranh, đó dùng lực ấn mạnh xuống.
Cố Kiêu Nam bên cạnh trong câu của ông hàm ý gì đó.
gương mặt chút đổi nào vẫn bình tĩnh giúp cho Kim gia hòa thành xong bức tranh chữ .
Đợi đến khi dừng bút, bên cạnh liền ánh mắt nhanh chóng lấy khăn ấm đưa qua.
Kim gia lau tay, rời khỏi bàn, ghế sofa, giọng điệu bình thường : “Nghe Tiểu Mạnh lúc đó cũng ở đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-173vi-kim-gia-nay-khong-tam-thuong.html.]
“ , là do bắt.” Cố Kiêu Nam cũng theo đó mà lên một chiếc ghế khác ở bên cạnh.
Kim gia lau xong tay, bưng ly tra lên, “Cậu mà bắt ?”
Cố Kiêu Nam chỉ về phía Tần Man đang trói bằng năm nút thắt, giải thích: “Tên nuốt hàng của , nhắm đến lâu , của đưa , lúc đó còn cho rằng đó là ai mà dài mắt như , dám động nhắm đến, cuối cùng là một trận quét qua miếu long vương, nhà nhận nhà.”
Kim gia ồ lên một tiếng, “ Cậu mà tìm thấy?”
“ Người của theo hai chiếc xe, kết quả lâu liền báo tin cho bảo cứu thoát ở giữa đường , đám phế vật đó tìm , chỉ thể tự bắt . Đáng tiếc, cuối cùng chạy mất một .” Nói đến đây, giọng của Cố Kiêu Nam khỏi lộ một chút đáng tiếc.
Mà ngay lúc Mạnh Minh nhịn mà mở miệng chế ghiễu, “Thật là ký quái quá đó, thể thoát khỏi tay của Cố ?E rằng thủ đoạn gì đó.”
Cố Kiêu Nam đến đây, thể ném vỡ tách trong tay về phía bên cạnh Mạnh Minh.
“ Choang” một tiếng, mảnh sứ bay khắp nơi.
Khiến cho tất cả ở đó dọa một trận.
“ Câu của ông là ý gì?Mỉa mai ?Con nó, Kim gia việc thương, từ phòng phẫu thuật bắt , chạy mất một thì ? chỉ bắt thiếu một . Còn chỗ ông thì , cả vết thương còn đó, còn một phái 6 , đến cả dấu vết cũng tìm thấy.”
Mạnh Minh kịp né tránh, nước nóng b.ắ.n lên , đau tức động thụ tại chố, “ Cậu!”
“ Làm cái gì? Muốn tay hả? cho ông , Mạnh Minh, lúc đầu nếu như vì Kim gia, thì mộ của cái con nhà ông xanh cỏ đấy!Chứ ở đây mà mấy lời như !” Cố Kiêu Nam đó, ngôn từ chút khách khí cảnh cáo và đe dọa Mạnh Minh.
Hai đầy tức giận và cảnh cáo.
Lúc bên cạnh đang uống và thưởng thức , Kim gia mới từ từ ưu nhã uống một ngụm mới : “ Được , dừng để cho xem trò nữa.”
Nói xong, đặt tách xuống bàn.
Âm thanh nặng nhẹ, khiến cho hai lập tức im lặng.
Ngay lúc đó, Kim gia cuối cùng cũng hướng ánh mắt đến chỗ Tần Man.
“ Giám đốc Tần, danh lâu.”
Tần Man ở đó, quản đến việc đang chói chặt, gương mặt vẫn ung dung bình tĩnh , “ Kim gia, chào ông.”
Kim gia cô một chút cũng sợ hãi, ha ha : “ Nghe giám đốc Tần vẫn còn trẻ, còn đến 20 tuổi mà ông chủ của một công ty,lợi hại.”
Mê Truyện Dịch
Ông lập tức lệnh cho cởi trói cho Tần Man.
Đồng thời sai đưa một tách qua cho Tần Man.
Tần Man đối diện ông , trong khí cuồng nhiệt, giọng điệu thờ ơ, cô hỏi: “Không hôm nay Kim gia tìm đến đây là gì chỉ giáo.”
“ Chỉ giáo thì dám, điều hàng của tính toán .”
Câu thẳng thắn của Kim gia, khiến cho bầu khí lập tức trở nên khó chịu.