Vẻ mặt Tần Man lạnh như băng tuyết, cơn tức giận trong mắt vẫn tan biến , “Thời gian cho cũng đủ , nhưng ngay cả một lời giải thích cũng thể cho .”
Câu giống như là một cái bạt tai tát mặt càng ngày càng , “Anh Mãn, xin....xin .... thật sự cố ý.... gần như lật tung cả bến tàu lên một , kể cả camera bên trong bên ngoài cũng bỏ qua, nhưng chính là tìm thấy....chính là giống như tự dưng biến mất ....”
“Đây lý do tìm !” Sắc mặt Tần Man ảm đạm trực tiếp ngắt lời .
Mê Truyện Dịch
Lão Mã rủ đầu xuống, dám hé môi.
“Ông chủ cần cho ông một lời giải thích, trở về với .”
Tần Man đường trở về , về cơ bản bình tĩnh .
Mặc dù chính tay cô những lời đó, nhưng mà dù cũng bằng chứng.
Nếu như tùy tiện cho sư phụ Cố Kiêu Nam , chỉ sợ là sẽ rút dây động rừng.
Hơn nữa với sự khoan dung vô điều kiện của sư phụ đối với Cố Kiêu Nam, khả năng sẽ thu dọn tàn cuộc , để trở về đơn vị nữa.
Cô dám đều đặt hết tất cả tiền đánh cược ở .
Cho nên cô quyết định trở về , bây giờ hàng dù cũng vận chuyển , tiên tới quán bar của Đường Nghĩa lục soát một chút xem cây bút ghi âm .
Một khi cầm vật chứng trong tay, Cố Kiêu Nam nhất định sẽ c.h.ế.t thể nghi ngờ!
, Lão Mã ở đối diện khi thấy lời , ngẩng mạnh đầu lên từ chối, “Không, đừng mà! Anh Mãn, .... cho thêm chút thời gian nữa.....”
“Cậu cảm thấy mấy ngày thể cho một lời giải thích.” Trong mắt Tần Man tràn đầy sự kiên nhẫn, hiển nhiên đưa quyết định , “Đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho ông chủ, chúng nhanh chóng trở về.”
Lão Mã hàm ý trong lời của cô, cô là đích giải thích cho ông chủ.
Vậy thì nghĩ là, cô vứt bỏ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1702-cay-but-ghi-am-kia-la-mau-chot-3.html.]
Điều càng nghiêm trọng hơn so với sự phát nổ!
Bởi vì, chuyến , khả năng là còn mạng!
Lão Mã sợ tới mức sắp , chỉ thiếu quỳ xuống ở mặt Tần Man, khổ sở van xin, “Anh Mãn, cho thêm một cơ hội nữa.... cầu xin .....”
trong lòng Tần Man đều là cây bút ghi âm , thể tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi với .
Chỉ thấy cô một câu: “ cho, nhưng ông chủ bằng lòng cho.”
Sau đó liền quả quyết xoay rời .
Lão Mã thấy , nhất thời cả đều choáng váng, đặt m.ô.n.g ở mặt đất, giống như là ngày tận thế .
Đám tiểu phía càng là dám hé môi một lời, cứ như mà đưa mắt theo Tần Man lên lầu.
Trở về phòng, cô lập tức móc điện thoại gọi cho Hồ Đạt.
Lần , cô sẽ nương tay nữa.
Cố Kiêu Nam nhất định chết!
“Tít ---- Tít ---- Tít ----”
Sau vài hồi chuông vang lên, điện thoại kết nối.
Giọng Tần Man bình tĩnh trầm thấp đến mức dọa , giống như lưỡi dao, lạnh lùng bức , “Ông chủ.”
Ngoài cửa sổ, tia ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn để vết m.á.u loang lổ lòng bàn tay cô.
Còn cả khuôn mặt của cô thì biến mất ở bóng tối, lạnh lẽo như một tác phẩm điêu khắc.