Sau khi việc xong xuôi, cô thở phào nhẹ nhõm xuống giường nghỉ ngơi.
Cơ thể của cô còn hơn so với kiếp . Kiếp mùa đông cô vì Tần Khang ném xuống nước tập luyện cho nên mới đau bụng kinh.
Còn cơ thể nhỏ nhắn nuôi dưỡng từ nhỏ, đau bụng kinh cũng hết trong 3 ngày.
Chỉ cần qua 3 ngày, điều quan trọng nhất chính là tránh Cố Kiêu Nam. Vậy thì ải coi như cô vượt qua.
Thế là, mấy ngày tiếp theo, cô ở trong phòng ít tiếp xúc với bên ngoài, hỏi chuyện thế gian.
Điều khiến cho Cố Kiêu Nam cảm thấy kỳ lạ.
Anh cảm giác, tên nhóc Tần Man tìm cách cứu vãn đợt đây?
Nếu thì lô hàng chuyển ngoài , tương lai trong quân đội của cô cũng chấm hết.
nghĩ tới tin tức hôm nay nhận , cảm thấy Tần Man cứu vãn cũng thể cứu vãn .
Trước khi mới về thì Hồ Đạt với , Đường Nghĩa tới khu ngoại ô 2, định nghỉ một đêm mới rời khỏi.
Mê Truyện Dịch
Nếu 2 một khi rời khỏi, cũng nghĩa là thoát ly khỏi trạm kiểm soát và giám sát, Đường Nghĩa sẽ nhanh chóng chuyển hàng tới địa điểm chỉ định.
Tới lúc đó, tên nhóc tiêu đời.
Vẻ mặt của Cố Kiêu Nam trầm xuống và sang cánh cửa đóng kín của phòng đối diện, đó mới bước phòng .
Lúc , hoàng hôn buông xuống bên cửa sổ, trong phòng cũng mở đèn.
Anh châm điếu thuốc ghế sofa.
Ánh sáng mờ ảo khiến ngũ quan của trở nên rõ nét và chiều sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1351-tat-ca-cac-ke-hoach-deu-nam-trong-tam-kiem-soat.html.]
Không qua bao lâu, điện thoại trong tay “ù ù ù” reo lên.
Từ khi rời khỏi bệnh viện, đêm nào máy cũng đúng giờ gọi tới cho , nhưng giờ từng máy.
hôm nay, nhấc máy lên nhận cuộc gọi.
Giọng bực bội của Hạ Thường Lương lập tức vang lên từ đầu dây bên : “Thằng nhóc thối , máy của ! còn tưởng đang định cho danh sách đen, bái sư môn khác nữa chứ!”
Đối mặt với giọng tức tối của Hạ Thường Lương, Cố Kiêu Nam chỉ vài chữ: “Có chuyện gì ?”
Hạ Thường Lương thì tức tới nỗi thể thoát khỏi điện thoại mà xông đánh một trận: “Tên nhóc nhà thật sự định kiên quyết về luôn đúng ? Còn dám đưa hàng ngoài? Cậu điều nghĩa gì ? bây giờ bao che cho cũng che nổi nữa!”
“Không em .” Cố Kiêu Nam rít điếu thuốc trong miệng, hít một mới trả lời.
Đầu dây bên lên tiếng, đó chắc chắn nên hỏi : “Cậu gì ?”
“Ý em là, em . Em bản lĩnh lớn như .” Cố Kiêu Nam hút thuốc, tay nghịch cái bật lửa.
Hạ Thường Lương bình tĩnh hỏi : “Vậy là ai?”
Cố Kiêu Nam cắn điếu thuốc thở dài: “Bộ đội là nhân tài, nên coi thường.”
“Cậu là ?”
“Ý là ……” Cố Kiêu Nam ấn cái bật lửa “lách cách”, ngọn lửa xanh lam chợt sáng chợt tắt, tâm trạng của trở nên m.ô.n.g lung và mơ hồ: “Sư phụ, thầy tìm một trợ thủ , thì em cũng yên tâm. dù gì cũng còn trẻ, vẫn nên dạy dỗ cho mới .”
Nói xong, cúp máy.
Tiếng báo bận trong điện thoại khiến sắc mặt của Hạ Thường Lương lập tức đổi.
Tên tử là chính tay ông bồi dưỡng, dĩ nhiên ông hiểu rõ tính cách của .
Có thể như , rõ ràng là định về .