Sau một đêm nghỉ ngơi ngắn ngủi, sáng sớm hôm Đường Nghĩa đến mời cô đến văn phòng.
Khi văn phòng thì thấy Cố Kiêu Nam sáng sớm trong đó, hút thuốc nhưng cắn đầu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng cửa sổ, để ý tới cô.
Tần Man sắp xếp tới góc bên của ghế sofa, Cố Kiêu Nam và cô mỗi một hướng, đây rõ ràng là sự phân biệt.
Xem hôm qua cụt hứng bỏ về, thật sự định lo nữa.
cô suy nghĩ tiếp, lo cho ?
Cố Kiêu Nam và lúc đầu gặp , tính toán giờ từng ngắt quãng, thì quãng?
Nhất là hôm qua cuộc chuyện của và rõ ràng mà nặng nề, phức tạp khó hiểu.
Sau vài giao đấu, cô âm thầm cảm nhận chắc thể đang tính toán gì trong lòng.
Chính lúc cô chìm trong suy nghĩ, Hồ Đạt bên đó thấy bầu khí kỳ lạ giữa 2 họ.
Nhất là dáng vẻ lạnh lùng của Cố Kiêu Nam.
Hồ Đạt mỉm , đó lên tiếng với Tần Man: “Cậu tên gì?”
“A Mãn.” Tần Man tối qua Cố Kiêu Nam họ thể điều tra nên cô suy nghĩ, quyết định bảo vệ , dùng tên thật.
Dù chữ Man và chữ Mãn cũng phát âm quá sai biệt.
Nếu họ điều tra thì tên giả đó càng an .
Dù gì đó mới là tên của , tới bây giờ thành tên giả.
“Lúc từng gì?” Lúc Hồ Đạt mới lên tiếng hỏi nữa.
“Từng lính một tháng.” Lời cắt ngang sự tĩnh lặng của căn phòng, ngay cả Cố Kiêu Nam cũng bất giác đầu cô.
Dù gì hôm qua qua một , nhưng …….. tưởng tên nhóc Tần Man chỉ khiêu khích thôi.
Không ngờ cô thật sự sẽ …….
là …….. điên !
đó cô bổ sung nữa: “Đào binh!”
2 chữ ngắn gọn, bầu khí nhẹ nhõm hẳn.
ánh mắt của Hồ Đạt vẫn mang cảm giác áp bức hỏi : “Tại trốn?”
“Quá mệt, quá khổ, tiền, chịu nổi nữa.”
Tần Man câu cũng giả.
Làm lính chứ quan, đó là chuyện đổ mồ hôi và m.á.u và liều cả mạng nữa.
Nếu vì sự chân thành , ai bằng lòng đối mặt.
Lời khiến Hồ Đạt bật : “Cậu đúng là thành thật.” đó ông hỏi: “Vậy quen .”
“Có thương, sắp chết.” Tần Man theo dàn ý mơ hồ của Cố Kiêu Nam hôm qua mà trả lời súc tích.
“Vì cứu ?”
Theo quá trình câu chuyện thì Tần Man gật đầu, nhưng cô cứ ngược , cô lắc đầu và : “Cũng tính là . Lúc đó thấy vết thương do s.ú.n.g b.ắ.n , tưởng là phái tới bắt , trực tiếp đập c.h.ế.t cho . đó mới phát hiện , nghĩ sẽ giúp một phen, kiếm chút tiền để bỏ trốn.”
Điều khiến Hồ Đạt khó tránh phần hứng thú: “Vậy tại chạy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-128-linh-dao-binh.html.]
“Chạy thoát, truy đuổi nhiều .” Tần Man thẳng thắng trả lời.
“Sau đó ỷ ?”
Lần thì Tần Man gật đầu: “ chạy thoát khỏi nơi , còn đường nào khác để .”
Cho nên đành rừng cướp.
Mê Truyện Dịch
Như hợp lý.
Hơn nữa cũng che đậy hảo lý do tại cô bám mãi Cố Kiêu Nam buông.
Hồ Đạt cũng tin , ông chỉ mỉm và : “Chỗ khổ cũng mệt, tiền thì nhiều, chỉ dễ dàng mất mạng thôi.”
“Không , lợi hại, thì sợ.”
Tần Man tỏ tin tưởng khi những lời , tạo cảm giác hâm mộ ai đó dữ lắm.
chỉ Cố Kiêu Nam hiểu rõ, bề ngoài thì là nhưng bên trong thì lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thật sự suy nghĩ thật kỹ, 2 họ đúng là khá giống.
Đều mang 2 chiếc mặt nạ.
Hồ Đạt thấy Cố Kiêu Nam cắn thuốc mà từ đầu tới cuối gì, cuối cùng chuyển chủ đề sang chuyện chính: “Vậy , tiếp theo, giao cho một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ?”, Tần Man thật sự tỏng nhưng vẫn theo thói quen hỏi cho lệ.
Hồ Đạt chỉ Cố Kiêu Nam bên và : “Anh đưa tới một lô hàng, nhưng bây giờ cả thành phố kiểm soát nghiêm ngặt, hàng vẫn tải ngoài, giúp chuyển hàng .”
Tần Man chau mày: “Chuyện quá lớn, sợ cách nào .”
lúc Đường Nghĩa chen : “Không . A Mãn, đúng lúc từ bộ đội , cùng chung hệ thống, là thích hợp hơn bất cứ ai trong chúng .”
“Không sai, nơi chỉ từng lính, hiểu những món đồ của họ.” Lúc Hồ Đạt cũng gật đầu.
“Vậy và cùng hả?” Tần Man sang Cố Kiêu Nam từ đầu tới cuối thèm lên tiếng và gặn hỏi.
Ánh mắt của Hồ Đạt cũng chuyển sang phía của Cố Kiêu Nam: “Anh trai thương, cách nào .”
Tần Man thì đột nhiên đơ .
Cố Kiêu Nam nhận hàng mà chịu chuyển hàng ngoài?
Nguyên do là gì?
Nếu là vì bố trí trạm kiểm soát, nhưng đối với Cố Kiêu Nam mà , mấy món cơ bản đáng kể.
Anh và đều rành thể chế và quy trình, tay cũng chắc kém .
Tần Man vẫn đang chìm trong suy nghĩ của , đó Hồ Đạt : “Đương nhiên nếu đồng ý thì dễ quá .”
Tần Man vô tình chau mày khi sang từ đầu tới đuôi như thấy ai .
Còn Hồ Đạt đó nãy giờ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn lên tiếng chỉ đích danh: “A Kiêu, chỉ tận tình chút , tránh tới lúc đó xảy chuyện.”
Cố Kiêu Nam gì. Anh cầm bật lửa bàn “lạch cạch” một cái, châm lửa, hút một ngụm cụt ngủn: “Biết .”
Tiếp theo trực tiếp bỏ .
Ai cũng , kiên nhẫn với Tần Man.
tâm trạng rõ rệt như mới khiến cảm giác nghi ngờ hơn.