Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, những lời cũng cho ánh mắt của Cố Kiêu Nam dịch chuyển lên cô, ánh mắt lóe lên đầy ẩn ý, “Không là một tên lính đào ngũ , thì còn giải thích cái gì? Hơn nữa…… Trong thời gian ở bệnh viện hình như cũng ngoan ngoãn đấy chứ.”
Tần Man hiểu ẩn ý của , chỉ tiếp là: “Tại về? Anh lén lút trốn viện là sai .”
cọng dây thần kinh nào trong đầu Cố Kiêu Nam chạm cứ cắn chặt tiếng lính đào ngủ nhả, “Cậu là kẻ đào ngũ còn đúng gì sai gì với , thấy lạ ?”
Tần Man Cố Kiêu Nam ngăn cản mấy nên thể rời bộ đội thành công , còn lỡ mất cơ hội tóm gọn khu quỷ trong tay nên cảm thấy tức giận.
Kết quả Cố Kiêu Nam còn tìm đường c.h.ế.t nhắc những hai .
Nháy mắt, sắc mặt của Tần Man tối thui xoay rời .
Cố Kiêu Nam thấy cô đột ngột rời liền thấy lạ, “Cậu định .”
Giọng của Tần Man lạnh nhạt: “Nếu với mà thông thì tìm hai .”
Đầu ngón tay của Cố Kiêu Nam kẹp chặt điếu thuốc nhạt, “Nói là tham gia quân ngũ hả? Tần Man, nghĩ đơn giản quá nhỉ, cho là chuẩn tí nào .”
“ tham gia cùng, dù cũng ý định đào ngũ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1252-cau-cung-dung-hoi-han-2.html.]
Cô tính toán khả năng thể xảy và chuẩn cả .
Giả vờ đến khuyên bảo Cố Kiêu Nam, thực tế tìm cớ ở bên báo cáo hết những chuyện cho sư phụ của .
ngờ, câu của cô cho Cố Kiêu Nam nữa, “Cậu đừng loạn nữa!”
Đột nhiên đổi cảm xúc cho Tần Man giật cả , nhưng đó cô cũng nhắc một câu: “Anh về, đến lúc đó bọn họ đòi với thì chẳng cả.”
Cố Kiêu Nam nheo mắt , giọng mang theo chút nguy hiểm, “Cậu đang uy h.i.ế.p ?”
Tạm thời, hai giằng co mãi phân thắng thua.
ngay lúc , Đường Nghĩa từ tầng xuống và thấy bóng hai liền hét to, “Anh Kiêu, ông chủ đừng khó em trai nữa, cho ở , nhiều cũng mà.”
Mê Truyện Dịch
Lời giống như đang giúp Tần Man, nhưng rốt cuộc ý gì chỉ Cố Kiêu Nam mới hiểu rõ nhất.
Sắc mặt đổi liên tục, cuối cùng mới khẽ cắn răng và gằn giọng từng chữ một: “Tần Man, cũng đừng hối hận.”
Sau đó chằng chờ câu trả lời của Tần Man mà cứ về phía xa đáp lời, “Vậy cảm ơn ông chủ Hồ giúp nhé.”
Cuối cùng nhìnTần Man với ánh mắt đầy ẩn thèm để ý đến cô nữa và rời ngay lập tức.