Hai ngày tiếp theo Tần Man đều ở trong bệnh viện, lúc nào cô cũng đem theo điện thoại di động bên , giống như đang chờ đợi điện thoại.
Cuối cùng, một tuần , chiếc điện thoại mà Khổng Nghĩa đưa cho cô cũng vang lên.
Bên hiển thị một con xa lạ.
Nhân lúc Cố Kiêu Nam ngủ trưa, Tần Man rời khỏi phòng bệnh, ấn nút .
“Alo.” Giọng của cô vô cùng bình tĩnh.
Ngay lập tức, đầu dây bên cũng lên tiếng trả lời, “Là .”
Giọng vang lên, Tần Man lập tức ở đầu dây là ai, đó là sư phụ của Cố Kiêu Nam.
Lục Giang cuối cùng vẫn đình chỉ công tác, báo cáo chuyện cho cấp .
Mấy ngày nay, cô luôn chờ đợi cuộc gọi .
Chỉ điều cô tên là gì, nhưng rõ là cấp trực tiếp của , thế nên đáp : “Chào lãnh đạo.”
Giọng của Hạ Thường Lương lắm, trầm thấp: “ hết tất cả chuyện, thằng nhóc Cố Kiêu Nam thực sự thương ?”
“Một vết thương ở cánh tay, một vết thương… ở thắt lưng.”
Tần Man cuối cùng vẫn quy vết thương ở thắt lưng cho thực hiện nhiệm vụ .
Cô chuyện trở nên phức tạp.
Khi đó cô đêm hôm đó cô và Cố Kiêu Nam ở cùng , hề rời , thế nên chuyện cô chỉ thể thừa nhận.
Dù tình nguyện thì cũng chỉ thể thừa nhận!
Hạ Thường Lương ở đầu dây bên lên tiếng: “Nghe và cùng ngoài nhiệm vụ?”
“ .”
“Thế thì, sự thực chính là như thế ?”
Rõ ràng Hạ Thường Lương tin những tin tức mà Lục Giang báo cáo.
Sáng sớm hôm nay, khi ông nhận báo cáo, phản ứng đầu tiên chính là thể nào chuyện đó .
Thằng nhóc Cố Kiêu Nam thể dễ dàng thương đến mức trong bệnh viện như chứ!
Cậu chính là tinh trong tinh !
Nếu thì ông nhận thằng nhóc đồ .
Vì , khi Lục Giang báo cáo, Tần Man là đầu tiên đuổi theo thì lập tức gọi điện thoại cho cô để xác nhận một nữa.
Không hiểu Hạ Thường Lương luôn cảm giác tân binh đặc biệt.
Có lẽ là vì thể bắt của Cố Kiêu Nam.
Dù thì bắt nhược điểm của Cố Kiêu Nam là chuyện bình thường thể .
Tuy nhiên chỉ một , cũng đó trùng hợp .
Hạ Thường Lương vẫn thử một nữa.
Kết quả thực sự ngờ tới, Tần Man đúng là cho ông một bất ngờ nhỏ.
“Lúc đuổi theo thì thấy Cố Kiêu Nam giao hàng cho một đàn ông khác, đó là một đàn ông trung niên, chống gậy.” Tần Man miêu tả vô cùng chi tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-119-thanh-cong-gia-nhap-2-ban-sac-quan-mon-man-thieu-rat-kho-chieu.html.]
Điều cho Hạ Thường Lương thất kinh, giọng điệu cũng trở nên nặng nề và trầm thấp hơn: “Khi đó cũng ở hiện trường?”
“ , lúc đó cũng mặt ở đó.”
Giọng ở đầu dây bên ngừng vài giây mới tiếp: “Vậy tại lúc đó báo cáo?”
Tần Man hiểu rõ ràng ý tứ trong lời của Hạ Thường Lương.
Còn là thử cô .
Chuyện cũng tính là sai, nhưng nếu cho khác một tin tức riêng tư như thì khó tránh khỏi vị thủ trưởng nghĩ trong sạch, mà cũng sẽ mất cơ hội .
Chưa kể, đó còn là một chuyện vô cùng sai lầm.
Nhất là khi Tần Man che giấu nó cả một tuần.
Một tân binh mà giấu diếm một chuyện quan trọng như thế cả một tuần liền.
Hạ Thường Lương là cấp , chắc chắn sẽ những suy nghĩ khác.
Tuy nhiên, Tần Man đối với chuyện vô cùng bình tĩnh, cô thản nhiên : “ dám , dù chuyện cũng chuyện đùa, càng ít càng , tránh xảy những chuyện đáng , thế nên mới quấn quýt như thế.”
“Vậy tại bây giờ dám ?” Hạ Thường Lương hỏi.
“Bởi vì ngài là thủ trưởng của huấn luyện viên Cố.”
Mỗi một câu hỏi đưa , Tần Man đều trả lời hợp lý, ngay cả cách chuyện, đắn đo đều vô cùng .
Thế nên, đến cả như Hạ Thường Lương trong lúc nhất thời cũng dùng thái độ nào để chuyện với Tần Man.
Mê Truyện Dịch
“Cậu những lời của ý gì ?” Thật lâu , Hạ Thường Lương chỉ hỏi một câu như .
Trong nháy mắt, Tần Man siết chặt điện thoại di động trong tay, ngừng một chút. Giọng và ngữ điệu của cô vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như bình thường: “ chỉ cho ngài những điều mà thấy, còn về phần ý nghĩa của nó như thế nào thì tùy theo điều tra và phán đoán của ngài.”
Nói xong câu , cả hai đều yên lặng.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Thực cũng đến năm phút đồng hồ, nhưng mà mỗi giây mỗi phút đều giống như một năm .
Không thời gian trôi qua bao lâu, Hạ Thường Lương ở đầu dây bên rốt cuộc cũng mở miệng: “Đừng để lộ chuyện ngoài.”
Trong lòng Tần Man chùng xuống, nhưng vẫn thể hiện thái độ của : “ hiểu .”
Lại qua vài giây , Hạ Thường Lương lên tiếng: “Tần Man, nếu như tên nhóc đó chuyện gì thì thể trực tiếp gọi điện thoại cho theo .”
Một câu khiến Tần Man khẽ nhếch môi: “ .”
Đợi đối phương cúp điện thoại, cô cũng trở phòng bệnh.
Cố Kiêu Nam lúc vẫn còn đang nghỉ trưa, tỉnh .
Gương mặt vô cùng tuấn lãng, lúc ngủ trêu chọc khác, thuận mắt vô cùng.
mà chỉ dựa tâm trạng của Tần Man lúc thì Cố Kiêu Nam gì cũng thuận mắt.
Rốt cuộc thì cô cũng thành công chen chân giữa hai thầy trò họ.
Tất nhiên, cũng cảm ơn Cố Kiêu Nam tự những chuyện đó thì cô mới cơ hội .
Mặc dù thật đáng tiếc vì vẫn thể bắt Cố Kiêu nam ngay lập tức, nhưng bây giờ cô cũng coi như thành công gia nhập nội bộ nhóm .
Chỉ cần thành công bước đầu tiên thì còn sợ cơ hội bắt Cố Kiêu Nam ?
Điều bây giờ cô chính là thời gian, cứ từ từ, cần vội…