Trước tiên cô đến xem tình hình của những lính khác, xác định tất cả bọn họ đều vấn đề gì thì mới bước phòng bệnh của Cố Kiêu Nam.
Chỉ thấy Cố Kiêu Nam đang giường, vẻ mặt qua mệt mỏi, đại khái là do vết thương ở thắt lưng khá nghiêm trọng.
Vừa thấy Tần Man thì Cố Kiêu Nam mở miệng sai bảo: “Rót cho ly nước.”
Tần Man cũng từ chối, rót một lý nước cho mang đến.
Cố Kiêu Nam ngờ tên nhóc điều như , nhận lấy ly nước ngước mắt Tần Man: “Cậu định với cái gì ?”
“Anh cái gì?” Tần Man tìm một cái ghế, nhanh chóng xuống.
Cố Kiêu Nam nghịch ly nước trong tay, mỉm : “ tưởng sẽ cảm ơn , giúp thành công hủy thi diệt tích còn gì nữa.”
“Đó là vì , tưởng hiểu rõ chuyện hơn chứ?”
Tần Man xong, Cố Kiêu Nam lập tức nhướn mày, đó tiếp tục để tài nữa mà lòng vòng chuyển hướng sang chuyện khác: “Khổng Nghĩa ?”
“Anh trở về , đại đội trưởng khi tin tức thì vô cùng lo lắng, bảo về .”
Cố Kiêu Nam mỉm thẳng: “Lo lắng? Nổi giận lôi đình thì .”
Lần lô vũ khí quân sự cướp mất .
Mà mất ngay địa bàn của Lục Giang.
Nếu như cấp chuyện , Lục Giang nhẹ thì giáng chức, còn nặng thì chắc là ở vị trí nữa.
“Hàng mất mà chẳng vẻ gì là lo lắng nhỉ.” Đột nhiên, Tần Man đang cách đó xa hỏi vu vơ một câu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1182-nu-cuoi-nay-that-la-quyen-ru-1-ban-sac-quan-mon-man-thieu-rat-kho-chieu.html.]
Cố Kiêu Nam sửng sốt một chút, đó khẽ nở nụ : “ thương đến mức , cũng coi như thẹn với lương tâm, gì lo lắng chứ?”
“Không thẹn với lương tâm…” Tần Man thấp giọng nhắc lời của Cố Kiêu Nam, đó bỗng nhiên bật .
Cố Kiêu Nam ở giường, từ đến nay đều từng thấy Tần Man .
Từ đến nay, Tần Man lúc nào cũng bày vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh. Hình như từ lúc bắt đầu gặp đến giờ, Tần Man từng , lúc nào cũng chỉ tức giận.
“Thì cũng ? Thực sự là cho khác ngạc nhiên đấy. cứ tưởng là một tên nhóc mặt liệt là gì cơ. Sau nhiều hơn một chút mới .”
Mê Truyện Dịch
“Vết thương của quá nặng nên hoa mắt ? bao giờ?” Tần Man lúc khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cố Kiêu Nam vẫn chịu buông tha: “ mù , khóe miệng vẫn nhếch lên kìa, thấy .”
Tần Man ngẩng đầu, thẳng Cố Kiêu Nam, đó khẽ mỉm .
Dưới ánh đèn phòng, nụ chói mắt và đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô Cố Kiêu Nam ngẩn ngơ, ánh mắt tự chủ hoảng hốt.
“Nếu mù thì tại phân biệt là mỉm là nhạt chứ.”
Sau khi Tần Man xong thì nụ môi lập tức biến mất, trong đôi mắt trong veo chỉ còn sự lãnh đạm.
Không đợi Cố Kiêu Nam hồn, cô xoay khỏi phòng bệnh.
Chậc chậc!
Đây là Lục Giang dạy dỗ một trận nên chạy tới đây phát tiết ?
Cố Kiêu Nam nghĩ đến nụ của Tần Man thì khẽ thở dài một , tên nhóc rộ lên đúng là quyến rũ.
Sau nếu theo đuổi con gái, chắc là chỉ cần một cái là chắc chắn một hàng dài các cô gái đồng ý.