Nhìn An Viễn Đạo và Trần Quan đều ..
Không hiểu , Tần Man thấy đau đầu.
Hôm nay là tân binh báo danh, hai đấu võ mồm cũng chẳng thèm xung quanh.
Từ đây đến căn tin cũng xa mấy, mà cũng sắp tới giờ cơm, sợ nhiều ngang sẽ để ý.
Tần Man đắc tội với ai, nên chỉ , “ phục tùng sự an bài của đơn vị!”
Nói xong cô thẳng về phía căn tin.
Mặc cho hai An Viễn Đạo và Tần Quân đó.
“Thấy , thằng nhóc chỉ chừa mặt mũi cho đơn vị!” Trần Quân theo bóng lưng Tần Man, chậc chậc lắc đầu, “ con đường của hai chúng còn dài, nhưng nhớ lấy, cạnh tranh công bằng!”
Anh vỗ vai An Viễn Đạo, hất .
“Ai đấu công bằng với ? Tần Man phân qua lớp một thì là lính của !”
Nghĩ tới nhóc từ chối thẳng thừng, còn lấy đơn vị cớ, trong lòng An Viễn Đạo chút khó .
Đáp lời Trần Quân xong thì chưng bộ mặt khó chịu về phía nhà ăn. Bỏ Trần Quân một , chân mày nhếch cao.
Hắc, thằng nhóc , chừa mặt mũi cho ai cả.
, nhường thì thằng lính cũng giành cho bằng .
Đây là quyết đinh của .
Tính xong, Trần Quân cũng bước theo.
Cũng ý định đào góc tường nhà như mấy ngày , Trần Quân lấy thức ăn xong thì về phía Tần Man đang một góc khuất .
An Viễn Đạo từ xa, định gì, cũng vội vàng theo.
Hai kẻ , , đối diện Tần Man
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-111-ket-qua-tro-khoi-hai.html.]
Tần Man ngẩng đầu nhin hai họ, riết cũng thành quen.
Dù hiện giờ cũng là giờ tân binh ăn cơm, nên chắc chắn họ chẳng dám ồn ào.
, sự thật chứng minh, cô suy nghĩ đơn giản quá!
Trần Quân đối diện ăn ba miếng cơm thì bắt đầu.
Anh dùng câu Tần Man , phục tùng điều động của đơn vị, bắt đầu , “Thật phục tùng sự sắp xếp của đơn vị, cũng là đúng. nếu như sự sắp xếp đó đúng thì... thể điều chỉnh, nó cũng chẳng chuyện gì lớn, dù cũng cùng trong một đơn vị!»
Về vấn đề , Tần Man trả lời, cố tình lơ .\
Mê Truyện Dịch
Cô thấy mất mặt thì im lặng.
cô quên, An Viễn Đạo như một quả b.o.m hẹn giờ, chực chờ phát nổ.
Lúc An Viễn Đạo lên tiếng, cũng chẳng hề bất ngờ, "Quốc có quốc pháp, gia gia quy, quy củ trong quân thì càng thực thi, lý do đặc biệt thì đối xử đặc biệt!»
«Cũng thể vì thế mà lãng phí một nhân tài !» Trần Quân An Viễn Đạo thế, thì bắt đầu tiếp lời.
“Huấn luận viên dự ai cũng ưu tú, lãng phí bất kỳ nhân tài nào !”
"Dù ưu tú cỡ nào cũng sẽ hạn chế. Phải phát huy hết thế mạnh của thì mới giỏi !»
“Trong quân, huấn luyện đền
"Việc giảng dạy và huấn luyện trong bộ đội đều thống nhất. Chúng chỉ dạy những gì nên dạy, còn đạt mức độ nào thì xem bản họ. Nếu năng khiếu, thì ở lớp nào,họ cũng sẽ xuất sắc!»
An viễn Đạo xong câu đó, bàn tay Tần Man cứng đờ
Cô nhớ, lúc mới đầu trong đội tân binh, Cố Kiêu Nam cũng từng một câu như thế!»
Lúc , mang đồ lính rằn ri, thoải mái gò bó, đó.
Giống như, bất kỳ lúc nào, cũng là một phong thái đó.
Dù là khi cầm s.ú.n.g chĩa thẳng Khổng Nghĩa, cũng là điệu bộ bất cần đời.
Chỉ khi Khổng Nghĩa giở thủ đoạn dẩy xuống sườn núi, đến kkhi cả hai đồng quy vu tâm, ánh mắt mới thoáng qua chút bối rối ngờ tới.