Tần Man đó tìm một cái cớ trở về uống thuốc để trở về trong ký túc xá tiên.
Thừa dịp tất cả đều hăng hái chơi bóng rổ, một cô ở trong ký túc xá.
Chạng vạng của mùa hè, đường chân trời bừng lên một màu cam rực rỡ tươi .
Cô cứ ở ban công ngắm như , vẻ mặt bình tĩnh căn bản thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Mãi cho đến khi mặt trời chiều lặn xuống, khi tia sáng cuối cùng bóng tối nuốt chửng , lúc cô mới cầm lấy vật dụng tắm rửa tắm rửa.
Dù thì đám chơi bóng rổ xong thì sẽ xem tin tức.
Còn cô thì cần xem những tin tức đó nữa .
Cho nên căn bản cần lo lắng sẽ gặp việc họ đột nhiên trở về.
Đợi đến khi cô giặt xong quần áo gì gì đó ở giường, trong hành lang mới dần dần truyền tới tiếng vui đùa ầm ĩ, chuyện phiếm của đám nam binh .
Tần Man uống thuốc, công dụng của thuốc ngắm khiến đầu óc chút mê man, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Mê Truyện Dịch
Đám ký túc xá thấy Tần Man ngủ say, lập tức đè thấp giọng , để tránh đánh thức cô.
Thế cho nên hành động giả vờ của Tần Man, thật sự ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm .
Tần Man nghỉ bệnh tiêu phí, cho nên ngủ đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-1041-dua-com-cho-si-quan-huan-luyen-1.html.]
Uống thuốc, truyền nước biển, ngủ liền ngủ một giấc ngon như , ngày hôm tỉnh dậy cô liền cảm thấy bản về cơ bản khỏe hơn phân nửa .
mà......buổi trưa cô vẫn phòng y tế một chuyến.
Vị bác sĩ thấy Tần Man tới, lông mày nhất thời nhíu lên, vui lòng : “ tên nhóc tới chỗ nghiện ? Hôm qua bỏ quên thuốc cảm, hôm nay bỏ quên gì ?”
“ cảm thấy cổ họng khó chịu, tới lấy chút viên ngậm.” Tần Man bình tĩnh mà trả lời.
Bác sĩ nhíu mày , mang theo vài phần ghét bỏ đối với yêu cầu của cô, “Cảm cúm còn viên ngậm gì, ngoài chạy hai vòng, đổ mồ hôi là .”
“Cổ họng sưng lên gọi vang, sĩ quan huấn luyện luôn phạt .”
Tần Man tiếp chiêu hủy chiêu, khiến bác sĩ cũng thế nào, chỉ thể trách mắng: “Cậu thật nhiều chuyện! Cậu xem, tới chỗ của bao nhiêu ? Huấn luyện tân binh ba tháng, là mỗi tháng tới chỗ của để báo cáo một !”
Nói tới lui, thấy Tần Man lời nào, cuối cùng chỉ thể một câu, “Đợi chút!”
Sau đó liếc công việc chất đống ít bàn, tình nguyện mà dậy lấy thuốc cho cô.
Chỉ là tay mới chống ở mép bàn, liền Tần Man đưa tay đè trở , “Anh ở , tự lấy là .”
Vị bác sĩ thấy công việc trong tay quả thực chút buông , nghĩ tới chỉ là lấy một hộp viên ngậm, cũng dứt khoát trở , hơn nữa thuận tay chỉ một ngón tay về phía tủ thuốc phía , “Cậu lấy một hộp thuốc bạc hà dạng viên ngậm ở trong tủ thuốc kê đơn .”
“Được.”
Tần Man khi đáp một tiếng, liền lấy thuốc trong tủ thuốc.