Trần Quân hiểu , thì ngó, chứ vì thích b.ắ.n sung.
Xấu hổ quá!
Anh sờ mũi, “Vậy thành xạ thủ ? Cậu cũng , đào tạo nên một tay sung b.ắ.n tỉa chẳng dễ dàng gì, khó, nên quý giá lắm đấy!”
Nghe như thế, Tần Man ngẩng đầu .
Thấy cô ngẩng đầu lên, cô nghĩ chỉ đùa.
Mê Truyện Dịch
hình như cô .
Sau đó, từ lưng Trần Quân, tiếng An Viễn Đạo vang lên, “ quý giá cỡ nào, chỉ đang thọt gậy bánh xe nhà !”
Sắc mặt Trần Quân cứng ngắc, thấy An Viễn Đạo đó.
Tần Man hai đấu đá thọt mấy . Giờ là hai sắp cãi tay đôi.
Cô ném một câu, « ăn cơm!»
Rồi nhanh chóng về phía cửa.
Nhìn thấy cô , Trần Quân thở dài bóp cổ tay, haix, tồi cố chút nữa !
Anh An Viễn Đạo, “Sao cứ tới lúc cuối cùng là xuất hiện thế hả?”
An Viễn Đạo nghiến răng, trừng mắt, “Chớ chờ đến lúc cuối chạy tới thì cào luôn của thì hả?”
Trần Quân cũng yếu thế, phản kích, "Cậu mà cào, thì chứng minh chẳng hứng thú gì với lớp Một. Một lòng ở đó, thì giữ gì?”
«Anh đừng mà...mà dùng cái thái độ đó với , mở miệng là dễ, mở miệng là quý giá, dễ dụ dỗ!”
Anh rõ bộ mặt cái tên .
Ban đầu tay với , thấy xài nên tay cào Tần Man.
Cái là đào góc tường nhà một cách quang minh chính đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-102-tro-thanh-mui-nhon4.html.]
Hoàn áy náy chút nào.
« đừng mà quá đáng, báo cáo cấp đấy!»
Đối mặt với lời cảnh cáo của An Viễn Đạo, Trần Quân chẳng sợ, “Nói quá , dù cũng là một hạt giống ưu tú, phạt thì cũng thử!”
An Viễn Đạo thấy cố chấp tới cùng, thấy khó ở, “Quý giá cái gì, năm đó ở lớn, cũng thành xạ thủ ưu tú cả!”
“Không giống, tuy lớp cố gắng bồi dưỡng cũng tạo nên những ưu tú, nhưng Tần Man thuộc về phần trăm những sẵn tài năng. Sự lĩnh hội của ai cũng !”
Nói cần cù bù thông minh, nhưng bù thì vẫn là yếu.
Có tài năng thiên phú, thời gian để bù, cũng chỉ tăng thêm thiên phú, đó là ưu thế.
Hiện giờ, trình độ của Tần Man vượt hẳn đám tân binh, một khi bồi dưỡng, ưu thế sẽ càng vượt trội.
An Viễn Đạo một câu dập ngay suy nghĩ của Trần Quân, “Có lĩnh hội gì cũng là của lớp Một!”
Nói xong thì bỏ , đuổi theo Tần Man.
Cái bộ dạng bao che cho con cháu khiến Trần Quân tức đến ngứa răng.
Hồi chia lớp, ông trời phân Tần Nam tới lớp Hai?
Cả đầy sự phục, cũng miễn cưỡng theo.
Ai ngờ mấy bước thấy tiếng An Viễn Đạo với Tần Man, “Sau đừng chuyện tào lao với huấn luận viên lớp Hai, nhớ là lớp Một!”
Trần Quân mỉm , « , đủ An Viễn Đạo, Cướp thì dùng năng lực, dùng cách hả?”
“Ai lai dùng năng lực để giành hả? Cậu vốn là lính của !” An Viễn Đạo léo đằng , hếch cằm lên, bộ dạng gợi đòn.
Trần Quân hề giận, Tần Man , «Anh lớp một là lớp một chắc, vấn đề là đồng ý kìa!»
Nói xong thì chỉ tay về phía Tần Man.
Câu lập tức đẩy mũi dùi về phía Tần Mẫn.