Ngay khi An Viên Đạo thấy điều , nó giống như bước đau của chính , "Ai ! Trước khi bước quân khu 9, Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn đồng ý để huấn luyện!"
"Người là cho chút mặt mũi, nhưng đối với vị tiểu tân binh . . . . . . nhất định sẽ cho chuyện đó xảy . " Điều đó thể cảm nhận qua cử chỉ, hành động của Tần Man trong lúc ăn cơm với những huấn luyện viên khác.
Không sợ hãi, run rẩy. Rất bình tĩnh. Khó thể tìm một tiểu tân binh như thế . An Viên Đạo thần kinh thô ráp, cảm giác những điều , vẫn là tự cảm thấy hài lòng, “Nếu cho mặt mũi, thì sẽ chấp nhận để huấn luyện ?”. Lục Giang chằm chằm lên trần nhà, thở dài một tiếng: “Anh cho ngươi mặt mũi ? Anh là cho quân đội mặt mũi. "
An Viên Đạo vòng qua chút, đầu óc chút choáng váng," Ý của là? ". Trần Quân hiểu, mở miệng giải thích đơn giản: " Ý là, lời như chỉ vì những quy định của quân đội, chỉ vì quân đội, vì . " . đáng tiếc, cho dù giải thích như , An Viên Đạo vẫn hiểu," hiểu đang cái gì. ". Trần Quân lắc đầu ngao ngán nên lời, quyết định từ bỏ: “Không hiểu thì cứ hiểu, dù vị tiểu tâm binh cũng lời.”
Tính tình của Tần Man thoáng qua vẻ bình tĩnh. Điều đó sẽ chỉ An Viên Đạo trở nên khó khăn, thể cô căn bản sẽ quan tâm đến An Viên Đạo. An Viên Đạo hiểu ý nghĩa trong lời của , nghĩ rằng đang chân thành khen ngợi , mặt lộ vẻ tự tin và tự hào: “đố là điều thể nghi ngờ!”
Điều đó khiến Trần Quân khỏi tò mò: “ phát hiện vẻ như thích tiêu tân bình ." Đây là đầu tiên thấy An Viên Đạo thích một tân binh như . để thích ngay từ đầu gặp mặt, hình như là đầu tiên. "Đương nhiên là thích ! Tân Binh lời mới là một tân binh , với còn nghiêm túc, tư cách, chấp nhận rèn luyện." An Viên Đạo từ từ bẻ từng khớp ngón tay và . Trần Quân quan tâm đến điều , "Nói như , nhưng huấn luyện nhiều binh lính như , thể nhiều ngoan ngoãn, thái độ , sẵn sàng huấn luyện mà."
An Viên Đạo cau mày, trâm ngâm một tiếng: "Thực sự thì . . . . cũng thể lý do chính đang , nhưng thực sự tiềm năng, và sẽ thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh mà . . . .Còn những khác. . . diễn tả thế nào, dù , cho một loại cảm giác , đó là một hạt giống . ”
Nói xong, vẻ như sức thuyết phục vẫn đủ, vì thêm một câu: “ Chỉ là. . . cảm thấy sinh là để nhập ngũ! ”. An Viên Đạo câu cuối cùng một cách nghiêm túc. Cũng cực kỳ mạnh mẽ. Trần Quân thể nhướng mày. Trên thực tế, Tần Man là một hạt giống , điều là thể đổi. Nếu thì thể tiến một nơi như quân đội dự của nơi .
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-kho-chieu-cua-thieu-soai/chuong-005-sinh-ra-de-lam-linh.html.]
Hơn nữa từ lời và hành động của cô, cũng thể cảm nhận thái độ khác hẳn với những khác. . . . để mà sinh để một lính, đó chắc chắn là một khẳng định thể nghi ngờ. Trần Quân khỏi xoa cằm trầm ngâm: “ đây cũng thực sự tò mò.” Với những lời , An Viên Đạo đột nhiên trở nên cảnh giác: “Anh gì?”
Trần Quân chỉ nhẹ: “Dù thì nếu chúng . Nếu báo cáo, quân đội cũng sẽ nghĩ chúng là một nhóm hướng dẫn, cùng chơi đùa. ” An Viên Đạo lập tức lên tiếng bảo vệ: “ Tự mà tìm binh lính trong đội của mà chơi, đừng nghĩ tới quân của . ”
Sau đó thườn lượng một chút. Nhất quyết nhường chỗ nào, mặt tắm. Bước thật nhanh. Trần Quân giường thở dài lẩm bẩm: "Nhìn cái đồ keo kiệt đó kìa! Nếu cho, nghĩ sẽ chủ động !". Sau khi hạ quyết tâm, sáng sớm hôm xổm ở lầu trong ký túc xá. Thì Tần Man dậy từ lâu, thấy mái tóc ướt át, thở nhẹ một , rõ ràng là mới tập luyện xong. Trần Quân : “Mới sáng sớm mà chăm chỉ tập luyện .”
“Chào huấn luyện viên.” Tần Man chào hỏi nhẹ giọng . "Không cần câu nệ như , với bây giờ trong thời gian tập luyện. Đi , cùng ăn sáng ." Trần Quân thiện kéo cô đến căng tin, giống như một kẻ buôn bắt cóc trẻ em. Tần Man nhíu mày, buộc theo nhà ăn. Chỉ khi đến cửa nhà ăn, gặp An Viên Đạo. " Tại hai cùng " đầu tiên ngạc nhiên, đó thấy Trần Quân đang nắm lấy tay Tần Man bất ngờ nhớ đến lời của đêm qua, đó lập tức hét lên: "Tần Man, đây."
Sau đó liền đưa tay kéo cô phía lưng. Trần Quân cách đang bảo vệ tên nhãi ranh đó, khịt mũi vài cái và : "Chà, An Viên Đạo đến ! còn thể bán đem bán đó."
"Ai , tủm tỉm, giống như một con con quái vật ." An Viên Đạo sửng sốt lùi phía , đó cảm thấy còn đủ, liền hỏi Tần Man:" Anh cảm thấy , Tân Man? "
" . . . . . . . . . "
mà cô một chút cũng trả lời . Đáp , Trần Quân mỉm , thiện nhắc nhở: “Tần Man .” An Viên Đạo sửng sốt, lập tức về phía . Quả nhiên Tần Man chảy phía căng tin đó lâu, khỏi chỗ của hai đang tranh cãi đó. "Tên tiểu tử ..." An Viên Đạo bóng lưng Tần Man, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Trần Quân vỗ vỗ bờ vai, xẹt qua một câu: " sẽ cho mặt mũi ."
An Viên Đạo: ". . . . . "