Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 448: 2

Cập nhật lúc: 2025-08-13 04:36:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Triều Triều, em đến sớm thế.” Quý Uyển Nhu đứa con cho bảo mẫu, chào hỏi.

Cẩn Triều Triều bước lên, véo nhẹ bé Lục Thanh Trạch, “Chị cũng đến thôi. Tiểu Thanh Trạch càng ngày càng trai .”

Lục Thanh Trạch nắm lấy tay cô, toe toét để lộ hàm răng sữa trắng muốt.

Quý Uyển Nhu bật lớn, “Nó vẫn thế, chỉ cần thấy em là vui ngay. Vậy chị giao nó cho em, để bảo mẫu trông nom, chị lo việc nhé.”

“Chị cứ yên tâm, em cũng sắp bắt đầu bận .” Cẩn Triều Triều vẫy tay chào Quý Uyển Nhu.

Cô nhấc tài liệu bàn lên, ngẩng đầu với Trương Tư Nguyên: “Em gọi lượt ba đứa trẻ đây, chị sẽ khám cho chúng.”

Chẳng mấy chốc, đứa trẻ đầu tiên bước .

Đó là một bé mười tuổi, chân khập khiễng. Cẩn Triều Triều xem qua bệnh án, năm sáu tuổi vật nặng đè mắt cá chân, gia đình điều trị, để cho đến giờ.

Xương lệch, nắn khiến chân biến dạng, chỉ ảnh hưởng đến việc mà còn cản trở sự phát triển.

Sau khi kiểm tra, Cẩn Triều Triều với bé: “Đừng lo, chân của em thể chữa . Chỉ cần ba tháng, em sẽ như những bạn khác, chạy nhảy thoải mái.”

Nghe , Kỳ Tuấn vốn cúi gằm mặt dám cô, ngước mắt lên liếc cúi xuống.

Cẩn Triều Triều mỉm , “Đưa tay , chị bắt mạch cho em.”

Kỳ Tuấn theo chỉ dẫn, đặt cổ tay lên chiếc gối bắt mạch.

Một lúc , Cẩn Triều Triều lên tiếng, “Cơ thể thiếu dinh dưỡng, cần bồi bổ thêm. Nửa tháng , chị sẽ nắn xương cho em.”

Trương Tư Nguyên hỏi: “Không cần đến bệnh viện ?”

Cẩn Triều Triều gật đầu, “Không cần, phương pháp hiện đại nắn xương chỉ khiến em đau hơn. Chị sẽ nắn cho em, chăm sóc , ba tháng sẽ khỏi hẳn.”

“Vâng!”

Tình nguyện viên phụ trách Kỳ Tuấn là Tư Minh Dạ.

Thấy việc khám bệnh kết thúc, Tư Minh Dạ : “Chị ơi, em dẫn nó chơi nhé.”

Cẩn Triều Triều: “Ừ, !”

Phiêu Vũ Miên Miên

Sau khi họ rời , Cẩn Triều Triều tiếp tục khám cho đứa trẻ tiếp theo.

Bước khỏi phòng y tế, Tư Minh Dạ dẫn Kỳ Tuấn đến hành lang.

“Em mới đến, xếp trường nào ?” Tư Minh Dạ chủ động bắt chuyện.

Kỳ Tuấn gật đầu, “Vâng!”

Thấy bé nhút nhát, Tư Minh Dạ nắm lấy tay em, “Anh , đừng nản. Chị chân em sẽ khỏe, thì nhất định sẽ khỏe. Ba tháng nữa, em sẽ chạy nhảy như , còn thành vận động viên nữa.”

Kỳ Tuấn vẫn im lặng, nhưng ánh mắt dần sáng lên.

Tư Minh Dạ : “Hôm nay chăm em, dẫn em đến thư viện sách nhé.”

Kỳ Tuấn gật đầu, ngoan ngoãn theo.

Thư viện dọn dẹp gọn gàng, với vô sách chất lượng, diện tích còn lớn hơn cả hiệu sách bên ngoài.

Vào thư viện, Tư Minh Dạ hỏi Kỳ Tuấn: “Em thích sách gì?”

Kỳ Tuấn suy nghĩ một lúc, “Có sách về vận động viên ạ?”

Tư Minh Dạ ngạc nhiên, “Em vận động viên thật ?”

Kỳ Tuấn toe toét, gì, nhưng trả lời.

Tư Minh Dạ tìm một lúc mới thấy tạp chí thời trang về vận động viên.

“Những em chắc cũng …” Tư Minh Dạ im lặng giây lát, “Không cũng , sẽ giới thiệu cho em. Đây là vận động viên bơi lội, từng giành năm huy chương vàng liên tiếp…”

Khi Cẩn Triều Triều khám đến đứa trẻ thứ ba, thấy Thu Ngư dẫn một bé gái .

Cô chủ động hỏi: “Quen ?”

“Quen ! Tiểu Y ngoan, dù nhưng bé thông minh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-448-2.html.]

Cẩn Triều Triều bế Tiểu Y lên, xuống ghế.

Tiểu Y ngửi thấy mùi thơm từ chị, căng thẳng cắn ngón tay.

Cẩn Triều Triều nắm lấy bàn tay nhỏ, mỉm .

Tiểu Y lập tức bỏ tay xuống, ngoan ngoãn.

Cô khám cho Tiểu Y, thậm chí dùng pháp thuật. Một lúc , cô với Trương Tư Nguyên: “Màng nhĩ của bé rách cả hai bên, do tát, kèm theo chứng điếc thần kinh.”

Trương Tư Nguyên sửng sốt, “Vậy…”

“Có thể chữa . Màng nhĩ thì đến bệnh viện phẫu thuật, chứng điếc thần kinh chị sẽ lo.”

Trương Tư Nguyên vội gật đầu, “Em sẽ liên hệ bệnh viện, sắp xếp phẫu thuật sớm.”

Không , đứa trẻ thể sống bình thường, cũng phát âm thanh.

, cô cũng mong Tiểu Y sớm khỏi bệnh.

Cẩn Triều Triều gật đầu, “Khi những đứa trẻ phẫu thuật, em nhớ sắp xếp cùng.”

“Vâng!”

Việc khám bệnh cho mấy đứa trẻ xong.

Cẩn Triều Triều chuẩn khám cho hai đứa trẻ bệnh nặng nhất.

Vì tình trạng nghiêm trọng, chúng đưa thẳng phòng bệnh.

Từ phòng khám , Cẩn Triều Triều đến phòng bệnh.

Đứa trẻ sáu tuổi bại não, cơ thể phù nề, thể tự , giường chằm chằm lên trần nhà.

Cẩn Triều Triều đến bên giường, bắt mạch như thường lệ.

Chỉ một lúc , cô kết quả.

Đứa trẻ não úng thủy, thiếu hụt bẩm sinh, may mới sáu tuổi, cô thể kê thuốc điều trị dần.

Chỉ là thời gian kéo dài, cần dùng nhiều loại thuốc.

Sau khi chữa khỏi, thể sống như bình thường, chỉ là trong giao tiếp sẽ chậm. Nói cách khác, sẽ “ngốc”.

Cẩn Triều Triều với Trương Tư Nguyên: “Chị sẽ đơn thuốc, em nhớ sắp xếp nấu thuốc cho bé uống đúng giờ. Thời gian là hai năm, hai tháng đầu thấy hiệu quả, nhưng đó bé sẽ dần tỉnh táo.”

Trương Tư Nguyên kinh ngạc, “Phu nhân, thật sự chữa ?”

“Ừ, chỉ là thuốc đắt tiền. Việc em tiết lộ, và tự tay lo việc nấu thuốc.” Cẩn Triều Triều nhiều dược liệu quý.

Chỉ cần là bệnh, đều thể chữa.

Trương Tư Nguyên vô cùng khâm phục, dĩ nhiên cô cũng mong chờ xem hai năm đứa trẻ sẽ .

Y thuật của Cẩn Triều Triều, cô giỏi, nhưng giỏi đến mức nào thì cô rõ.

Sau đó, Cẩn Triều Triều đến bên giường một bé khác.

Cậu bé bốn, năm tuổi, đó điều trị tại bệnh viện, bệnh di truyền bẩm sinh, dùng nhiều thuốc Tây để kéo dài sự sống, khiến khuôn mặt biến dạng, đặc biệt là má sưng phù, da đen sạm, môi luôn bong tróc.

Cậu trông như sắp chết, thoi thóp.

Khi thấy Cẩn Triều Triều, đôi mắt chớp động, cô với ánh mắt cầu xin.

Như : “Cứu cháu!”

Cẩn Triều Triều thấy đau lòng, xoa đầu bé, “Đừng lo, chị sẽ chữa cho em.”

“Cảm ơn!” Dù chỉ bốn, năm tuổi, nhưng ngoan và kiên cường.

Cẩn Triều Triều nắm lấy cổ tay , truyền một chút linh khí, giúp hồi phục tâm mạch.

Đứa trẻ còn khó thở, giờ thở mạnh hơn.

“Cháu thấy dễ chịu.” Cậu bé chuyện gì xảy , chỉ khi chị nắm tay, cơn đau giảm bớt, khỏe hơn.

Cẩn Triều Triều tiếp tục hồi phục tâm mạch cho , “Nếu thấy dễ chịu, hãy nhắm mắt ngủ một giấc. Tỉnh dậy sẽ đau nữa.”

Loading...