Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 426: Bán Tranh (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-08-13 04:29:01
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Xuyên xong, ánh mắt sáng rực lên.
Cậu bé dường như hiểu một phần, nhưng cũng phần thấu triệt.
Cậu Cẩn Triều Triều, cẩn thận hỏi: “Vậy nếu em giỏi như , tương lai thể trở thành kỹ sư máy tính xuất sắc nhất trong nước ? Em thể hacker nữa, mà trở thành bảo vệ an ninh mạng. Nếu em lấy đó mục tiêu, tương lai em chắc chắn sẽ tệ, ?”
Cẩn Triều Triều suýt nữa dành cho một lời khen ngợi.
“Mộc Xuyên thể nghĩ như , chị vui. Em hiểu đúng, chọn một con đường đúng đắn luôn hơn một con đường sai lầm.”
Mộc Xuyên nở nụ tươi.
Cậu chiếc ghế nhỏ, sang Tư Minh Dạ dặn dò: “Nghe , chọn một con đường đúng quan trọng. Tương lai em sẽ giám sát , để sa đọa .”
Tư Minh Dạ liếc một cái đầy khinh bỉ, “Tao cần mày giám sát ? Lo cho bản mày .”
Mộc Xuyên giận, thoải mái dựa ghế : “Tương lai em thể trở thành với tới nổi, bây giờ cách nịnh em.”
Tư Minh Dạ: “…?”
Ánh mắt Mộc Xuyên như đang một thằng ngốc.
Cẩn Triều Triều bên cạnh, để mặc hai đứa trẻ đùa giỡn, tâm trạng thoải mái.
Cô cảm ơn lão hòa thượng giúp cô khai sáng cho Mộc Xuyên.
Lúc , quầy hàng liên tục qua , nhưng ai hỏi mua bức tranh nào.
Lão hòa thượng bán hàng ở xa, chỉ một lúc bói toán cho sáu bảy .
Khi thấy một cô gái trẻ mặt mày hồng hào, liền tủm tỉm: “Cô gái, cô đang gặp vận đào hoa đấy. Người yêu của cô chắc hẳn là cô thích, nhất định ưu tú, nhưng hai chắc chắn sẽ gặp một trở ngại… Chi bằng mua bùa bình an của lão, bảo đảm hai bên dài lâu, hạnh phúc viên mãn.”
Cô gái vốn vui, xong liền còn hứng thú nữa.
Cô ấp úng hỏi: “Bùa bình an của ngài bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm!” Lão hòa thượng mặt mũi thành khẩn: “Nói thật, những lời lão với cô chính là tiết lộ thiên cơ. Hai trăm là tiền thiện của cô, đổi lấy tình cảm hạnh phúc với bạn trai.”
Cuối cùng, cô gái rút hai trăm từ túi, mua tấm bùa bình an chút khí vận nào của .
Cũng giống như mua một tờ giấy vụn.
Cẩn Triều Triều lắc đầu bất lực, tên quả thật chút bản lĩnh xem tướng đoán mệnh, nhưng chỉ là hiểu sơ sài, tương đương với lừa đảo.
Phiêu Vũ Miên Miên
Hơn nữa, cô thấy trong hai ngày tới sẽ bệnh nặng là thật.
Hôm đó, Cẩn Triều Triều bán một bức tranh nào.
Khi chuẩn thu dọn, lão hòa thượng vác túi vải hề hề tới: “Bán cái gì mà cả ngày ai thèm ngó ngàng, ha ha ha buồn thật.”
Cẩn Triều Triều dừng tay thu dọn, cũng chẳng thèm đáp lời.
Lão hòa thượng đột nhiên giật một bức tranh từ tay cô, : “Để lão xem tranh của cô thế nào mà mấy chục một bức cũng ai mua.”
Hắn nhanh tay mở cuộn tranh, thấy bức vẽ nhân vật sống động như thật liền sững sờ.
Hắn cảm nhận một luồng khí vận dày đặc thoáng hiện tranh.
Lão hòa thượng đờ một lúc.
Cẩn Triều Triều thu dọn xong, lấy bức tranh từ tay : “Ông mua ?”
Lão hòa thượng bừng tỉnh, bàn tay trống rỗng, nắm chặt .
Hắn trợn mắt Cẩn Triều Triều, giọng khó chịu: “Bức tranh rác rưởi , cho lão lão cũng thèm, còn đòi lấy chín mươi tệ ?”
Hắn kiêu ngạo bỏ .
Cẩn Triều Triều cất tranh, dẫn Tư Minh Dạ và Mộc Xuyên lên xe.
Mộc Xuyên tức giận : “Chị ơi, lão hòa thượng đó thật mất lịch sự, chị dạy một bài học?”
Cẩn Triều Triều xe, lấy từ túi ba quả táo chia cho : “Dạy gì!”
“Hắn đáng ghét!” Tư Minh Dạ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-426-ban-tranh-phan-2.html.]
Cẩn Triều Triều ngẩng đầu hai đứa, mỉm : “Dạy dỗ một đáng ghét, xem tình huống thế nào.”
Mộc Xuyên nhíu mày: “Đối phó với đáng ghét còn phân biệt tình huống?”
Cẩn Triều Triều gật đầu: “Lão hòa thượng tuổi cao, thể sẽ bệnh. Nếu chị tranh cãi với , xảy chuyện, chị chịu trách nhiệm. Hơn nữa, chỉ vài câu khó , cái cũng dạy dỗ, chị quá hẹp hòi ?”
Cẩn Triều Triều vỗ nhẹ lên đầu hai đứa, tiếp tục: “Còn nữa, các em nhớ kỹ. Khi khác xúc phạm , dạy dỗ họ, là những kẻ ngang sức ngang tài với . Còn già, trẻ nhỏ, những bằng , cần thiết vì chuyện nhỏ mà xung đột.”
Mộc Xuyên bĩu môi: “Hắn em vui, em dạy một bài học.”
Cẩn Triều Triều , thêm gì.
Trẻ con khí thế ngang tàng, thể hiểu .
trong mắt cô, một bình thường vài lời ác ý, tổn hại đến lợi ích của cô, cũng chẳng cô tổn thương.
Cô chỉ cần để tâm là .
Đây là cảnh giới chỉ trí tuệ mới thấu hiểu .
Mộc Xuyên còn nhỏ, một đạo lý, sẽ hiểu .
Ngày hôm , Cẩn Triều Triều đến con phố bán tranh.
Không ngoài dự đoán, lão hòa thượng xuất hiện.
Cô đoán chắc đang viện.
Vừa xuống lâu, một thanh niên liền bước tới.
Anh lễ phép mở lời: “Xin chào, là con trai của vị hòa thượng hôm qua. Hôm nay ông nhập viện, tình hình khá nguy kịch. Trước khi phòng mổ, ông bảo đến đây tìm cô, hy vọng cô thể rộng lượng giúp đỡ.”
Hôm qua, khi rời , lão hòa thượng càng nghĩ càng thấy , cuối cùng chợt nhận gặp cao nhân thực sự.
Khi tìm, Cẩn Triều Triều biến mất từ lâu.
Lúc đó, cảm thấy vô cùng bất an, đến bệnh viện kiểm tra, ai ngờ phát hiện khối u.
Lại còn là giai đoạn cuối nghiêm trọng, nếu muộn thêm vài ngày, thể mất mạng.
Vì , bệnh viện lập tức cho nhập viện, sắp xếp phẫu thuật khẩn cấp.
Cẩn Triều Triều , rút một bức tranh từ cuộn giấy: “Chín mươi tệ một bức, mua ?”
Người đàn ông do dự, lập tức lấy chín mươi tệ từ túi : “ mua!”
Cẩn Triều Triều nhận tiền, mỉm : “Anh thể .”
Người đàn ông mặt mũi ngơ ngác, đó cầu xin: “Cha , nhất định mời cô đến gặp ông một .”
Cẩn Triều Triều lạnh mặt: “Ông bảo đến gặp, ? Bán cho bức tranh , là rộng lượng giúp ông một việc lớn.”
Người đàn ông ôm tranh, ủ rũ bỏ .
Cha cô gái là thực lực, bảo cầu xin giúp đỡ.
Kết quả cô chỉ bán cho một bức tranh, về nhà đây.
Sau khi đàn ông trẻ tuổi rời .
Mộc Xuyên càng vui: “Chị ơi, hôm qua lão hòa thượng đó chuyện đáng ghét như . Hôm nay chị bán bức tranh tượng trưng cho sức khỏe cho , chẳng là quá dễ dàng cho ?”
Cẩn Triều Triều đáp: “Lão hòa thượng đây lừa đảo, qua chuyện , ắt sẽ giác ngộ. Chị truyền bức tranh tượng trưng cho sức khỏe cho , cải tà quy chính, cuộc đời. Khiến lừa nữa, chính là hành thiện. Nếu hối cải, còn thể giúp đỡ khác, càng .”
Mộc Xuyên xong, dường như hiểu mà cũng như .
Tư Minh Dạ : “Chị ơi, em hiểu !”
Cẩn Triều Triều khen: “Hiểu là , hôm nay chúng vẫn bán tranh ở đây. Nếu bán , ngày mai đổi chỗ.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe máy màu đen phanh gấp dừng mặt họ.
Trên xe, một cô gái dáng vẻ khí phách bước xuống, cởi mũ bảo hiểm, lộ khuôn mặt xinh .
Thu Ngư vẫy tay chào Cẩn Triều Triều: “Đi ngang qua thấy cô ở đây bán hàng.”