Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 405: Đưa Mộc Xuyên về nhà
Cập nhật lúc: 2025-08-13 04:28:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cẩn Triều Triều gật đầu với Phó Đình Uyên, "Nhận ! Bảo họ sắp xếp một nơi yên tĩnh , lát nữa em sẽ gặp ."
Nhân viên phục vụ lui .
Phó Đình Uyên khi xem qua bức tranh, mỉm : "Quả nhiên là tỷ phú đầu YD, tay thành ý, bức tranh giá trị nhỏ."
Cẩn Triều Triều chớp mắt một cách tinh nghịch, "Em thích sự thành ý như . Đi thôi, chúng gặp Mộc Xuyên !"
Khu vực thanh toán của thuyền 7.
Một nhóm vệ sĩ canh giữ Mộc Xuyên.
Khi Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên đến nơi, Mộc Xuyên đang đờ đẫn ghế sofa, như một con rối, nhúc nhích.
Cậu bé lúc hoang mang, cơ hội trốn thoát, thậm chí ngay cả cơ hội kêu cứu cũng .
Cậu ngốc, hiểu rõ phận của khi bán đấu giá sẽ .
Từ nay về , lẽ sẽ còn tự do nữa!
lúc buồn bã, khuôn mặt đầy u sầu, hai bóng cao lớn đến mặt, che khuất tầm của .
Mộc Xuyên ngẩng đầu lên một cách ngờ nghệch, phụ nữ đeo mặt nạ bướm và đàn ông đeo mặt nạ hổ bạc mặt, sợ hãi run rẩy.
"Này nhóc, bỏ bao nhiêu tiền để mua ?" Cẩn Triều Triều nghiêm nghị hỏi.
Mộc Xuyên cảm thấy giọng chút quen thuộc, nhưng do đối phương đeo mặt nạ, thể đoán đó là Cẩn Triều Triều.
Cậu tự nhiên bán với giá một trăm hai mươi mốt tỷ.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Người gì?" Mộc Xuyên hoảng sợ mở to mắt.
Một trăm hai mươi mốt tỷ, thậm chí thể tưởng tượng đó rốt cuộc là bao nhiêu tiền.
Cậu kiếm bao lâu mới thể trả hết nợ, để cô tha cho .
Cẩn Triều Triều mỉm bí ẩn, gì.
Nhóc con quá ngang ngược, cô để suy nghĩ một chút.
Sau khi tất thủ tục với Phó Đình Uyên, cô đưa Mộc Xuyên .
Phòng nghỉ thuyền 7.
Nơi đây canh gác nghiêm ngặt, đến cả một con muỗi cũng thể bay .
Ông lão tóc bạc đang ở bên trong.
Cẩn Triều Triều với Phó Đình Uyên: "Anh đưa Mộc Xuyên đợi ở đây, em gặp ông lão ."
"Được!" Phó Đình Uyên ở cửa.
Cẩn Triều Triều đẩy cửa bước phòng nghỉ.
Ông lão tóc bạc đeo mặt nạ ngựa giữa ghế sofa, lưng thẳng, toát lên khí chất đế vương.
"Cô bé, đây!"
Cẩn Triều Triều bước tới, mặt ông, cúi đầu: "Lão tìm tiểu nữ việc gì?"
"Tai của khá thính, cô xuất hành sẽ gặp ám sát, căn cứ gì ?" Ông lão dậy, đôi mắt sắc lạnh và hung dữ như biển sâu.
Người phúc lớn, sát khí nặng, là quyết đoán, xuất hành nguy hiểm trùng trùng, sẽ thương nặng nhưng chết.
Cẩn Triều Triều : "Tiểu nữ thể dự đoán tương lai!"
Nói là thầy bói, ông chắc hiểu.
Ông lão im lặng một lúc, như đang vật lộn trong lòng.
Ông đang lựa chọn nên tin cô .
"Vậy cô thế nào để tránh vụ ám sát ?"
Cẩn Triều Triều lắc đầu, dứt khoát: "Ngài tránh !"
Ông lão nheo mắt: "Tại tránh ?"
"Trong mệnh kiếp nạn , chỉ cần rời khỏi thuyền 7, sẽ gặp ám sát. Ngài thể tránh, chỉ thể đối mặt." Cẩn Triều Triều .
Ông lão tóc bạc khoanh tay, trầm tư một lúc lâu: "Vậy c.h.ế.t ?"
"Thiên cơ thể tiết lộ!" Cẩn Triều Triều dừng , mỉm : " tiểu nữ thể bán cho ngài một tấm bùa bình an!"
Ông sẽ chết!
Bởi vì ông là thiên mệnh, sát phạt ngừng, nhưng dễ chết.
Cẩn Triều Triều thẳng, vì cô nhân cơ hội đổi lấy một lời hứa từ ông.
Lúc , cô lấy từ trong túi một tấm bùa, đưa cho ông lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-405-dua-moc-xuyen-ve-nha.html.]
Ông cầm lấy, nghiên cứu một lúc, ngẩng đầu: "Cái tác dụng ?"
Một tờ giấy mỏng manh, thể cứu mạng?
"Bùa bình an, bảo vệ an . Nó thể cứu ngài một , thử?" Cẩn Triều Triều .
Ông lão tóc bạc cầm tấm bùa, cảm thấy từ đầu đến cuối đều cô bé dắt mũi.
Trong lòng ông tỉnh táo, tự nhủ nên tin cô, nhưng cam lòng.
"Cần bao nhiêu tiền?" Ông hỏi.
Ông thiếu tiền!
Nếu bỏ tiền thể mua sự yên tâm, ông ngại lừa.
Cẩn Triều Triều thẳng, dù đeo mặt nạ cũng che khí chất phi phàm của cô: "Tặng ngài, lấy tiền! Chỉ hy vọng gặp , hãy tha cho của tiểu nữ."
Nói xong, cô định rời .
Ông lão tóc bạc ngẩng đầu gọi cô : "Ta thích nợ ai. Ta hứa gặp của cô, sẽ tha cho họ, với điều kiện họ cố ý khiêu khích ."
Cẩn Triều Triều , nở một nụ rạng rỡ.
Nụ đó đầy tự tin và xinh , ánh mắt lấp lánh như ngọc quý.
...
Vì Cẩn Triều Triều trúng thầu vật phẩm áp chót, thuyền 7 cử hai chiếc thuyền nhỏ hộ tống cô và Phó Đình Uyên.
Khi họ trở về thuyền của , là chiều hôm .
Cẩn Triều Triều boong tàu, vẫy tay chào nhân viên thuyền 7.
Sau khi họ rời , Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên tháo mặt nạ.
Mộc Xuyên phía , khi rõ khuôn mặt họ, tròn mắt kinh ngạc: "Là các ?"
Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên ghế bập bênh ở boong tàu của .
Tư thế thư thái, giống như những du khách đang nghỉ dưỡng.
"Là chúng !" Cẩn Triều Triều mở túi, Ngô Tình và Ngô Minh lập tức biến thành hình .
Mộc Xuyên lập tức hét lên: "Yêu quái!"
Ngô Minh giơ tay, để một cục u lớn trán : "Gọi trai, yêu quái gọi ai ?"
Ngô Tình khoanh tay, trợn mắt to như chuông: "Nhóc con, nếu dám tiết lộ phận của bọn , sẽ khiến ăn trôi chả!"
Mộc Xuyên run rẩy Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên, răng đánh lập cập: "Các cũng là yêu quái ?"
Phó Đình Uyên thèm để ý đến , chỉ với Cẩn Triều Triều: "Vợ yêu, em định xử lý thằng nhóc thế nào?"
"Bỏ một trăm hai mươi mốt tỷ mua về, bảo nó trả tiền. Nếu trả hết, cả đời việc cho hai chúng ." Cẩn Triều Triều .
Phó Đình Uyên gật đầu: "Ý !"
Mộc Xuyên: "..."
Tâm trạng như tàu lượn siêu tốc, nếu còn trẻ và bệnh tim, lẽ giờ thẳng cẳng .
Cậu bình tĩnh , đến mặt Cẩn Triều Triều, mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Xin , đây là em sai. Một trăm hai mươi mốt tỷ, đợi em lớn lên kiếm tiền trả cho chị."
Phó Đình Uyên liếc Mộc Xuyên, thờ ơ : "Đợi lớn ít nhất còn mười năm, mười năm chắc trở thành hacker giỏi. Cũng thể vì đắc tội với tổ chức nào đó, bắt hoặc giết. Anh nghi ngờ đang lừa hai chúng !"
Mộc Xuyên: "..."
Cậu tức giận, nhưng thấy lời của Phó Đình Uyên lý.
Làm hacker dễ giết, nghề quá nguy hiểm.
Cậu liếc mắt một vòng, mở miệng: "Em hứa sẽ nghịch ngợm nữa, chăm chỉ học hành, đợi lớn lên kiếm tiền bằng con đường chính đáng để trả cho chị."
"Trên đời , ngoài chủ doanh nghiệp. Có mấy đời cũng kiếm một trăm hai mươi tỷ, vợ yêu chúng lỗ to trong vụ !" Phó Đình Uyên .
Cẩn Triều Triều gật đầu đồng tình: "Anh , em cũng thấy thế. Vậy chúng mua nó về, chẳng lỗ lớn ?"
Mộc Xuyên: "..."
Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con.
Chiêu thức của lớn khiến kịp trở tay.
Cậu sắp .
Lúc chỉ thể viện đến Tư Minh Dạ, xem thể thông cảm : "Chị, rể! Em Mộc Xuyên hứa, sẽ chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ, dám chuyện phạm pháp nữa. Không tùy tiện trêu chọc khác, đợi em nghiệp sẽ việc cho hai , kiếm tiền trả nợ."
Phó Đình Uyên dựa ghế bập bênh hỏi: "Nếu việc cả đời cũng trả hết nợ thì ?"