Sau khi tất quá trình thẩm vấn, cảnh sát đưa Tả Từ An đến bệnh viện để giám định thương tật.
Kết quả giám định cuối cùng đưa , bác sĩ cho : "Trên đứa trẻ những vết thương kéo dài suốt bốn năm, từ vết cũ đến vết mới, thậm chí cả nội thương. Mặc dù nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể coi là hành vi ngược đãi lâu dài."
Vì , trường hợp thể xác định là thương tích nặng.
Cẩn Triều Triều nhờ đến đội ngũ luật sư, trực tiếp đẩy mức án lên cao nhất. Cô khởi tố tội cố ý gây thương tích và chờ các tội danh khác xét xử cùng.
Chồng của Triệu Quỳnh Chi khi vợ bắt, hề xuất hiện. Thậm chí, còn mang theo con trai trốn biệt.
Tại đồn cảnh sát.
Bùi Hoàn với Cẩn Triều Triều: "Ký xong giấy tờ ở đây, các bạn thể đưa Tả Từ An về."
Cẩn Triều Triều ký tên xong, cảnh sát đưa Tả Từ An ngoài.
Lúc trời tối.
Cẩn Triều Triều và viện trưởng Trần cổng đồn cảnh sát.
Cả hai cùng về phía Tả Từ An.
"Cháu về nhà với bà Trần, đến viện mồ côi?" Cẩn Triều Triều hỏi.
Viện trưởng Trần , ánh mắt đầy mong đợi: "Về với bà, bà sẽ chăm sóc cháu thật ."
Phiêu Vũ Miên Miên
Tả Từ An chằm chằm Cẩn Triều Triều, trong lòng dâng lên một niềm tin kỳ lạ. Cậu bước đến bên cô, kéo nhẹ tay áo cô: "Cháu đến viện mồ côi với cô."
Nỗi sợ hãi mà dì mang cho quá sâu đậm, thử một nơi khác.
Tối hôm đó, Cẩn Triều Triều đưa Tả Từ An đến viện mồ côi, giao cho cô giáo phụ trách chăm sóc. Cô giáo là một cô gái trẻ, dịu dàng, giọng ngọt ngào. Cô sắp xếp cho Tả Từ An một phòng ở bốn , dẫn ăn.
Đầu bếp trong nhà ăn, khi về cảnh của Tả Từ An, chuẩn riêng một bàn đầy món ngon. Tất cả đều là đồ ăn dành cho trẻ em, dinh dưỡng cân đối, hương vị thơm ngon. Đây là bữa ăn ngon nhất và no nhất mà Tả Từ An từng trong đời. Ngay cả trong giấc mơ, cũng từng thấy nhiều món ngon như , và ở đây đều thiện.
Khi giường, cô giáo chăm sóc mỉm , kéo chăn đắp cho , lấy một cuốn truyện cổ tích cho . Tả Từ An vẫn hoài nghi: Liệu tất cả những điều thật ? Hay khi tỉnh dậy sáng mai, sẽ trở về nhà dì, và thứ chỉ là ảo ảnh?
...
Hôm , Cẩn Triều Triều đến viện mồ côi.
Những đứa trẻ bệnh đều đưa đến bệnh viện. Cô trò chuyện với những đứa trẻ còn ở viện, chúng đều hài lòng với cuộc sống hiện tại. Những cô giáo ở đây đào tạo bài bản, kiên nhẫn và kinh nghiệm trong việc dạy dỗ trẻ em.
Cẩn Triều Triều mong những đứa trẻ sẽ thành công lớn, cô chỉ hy vọng chúng một tuổi thơ hạnh phúc, và khi lớn lên, chúng sẽ coi nơi là nhà.
Dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của cô giáo, Tả Từ An thể chơi cùng những đứa trẻ khác. Cẩn Triều Triều bên cửa sổ, ôm quả bóng tươi, gật đầu hài lòng.
Với cô, đây chỉ là một viện mồ côi, nhưng với những đứa trẻ, nơi là cả thế giới của chúng. Cô sẽ quản lý nơi thật .
Rời khỏi viện mồ côi, Cẩn Triều Triều đến cửa hàng mở cửa.
Đây là đầu tiên trong tháng cô mở cửa hàng.
Trời se lạnh, cô khoác chiếc khăn choàng, tự pha cho một ấm sâm, ngả lưng ghế, thư thái lật giở sách.
lúc cô đang chăm chú , một đàn ông bước cửa.
Người đàn ông ngoài bốn mươi, tóc ngắn, béo mập.
Vừa thấy Cẩn Triều Triều, lập tức nở nụ nịnh nọt: "Chào đại sư! Hôm nay xin phiền ngài giải đáp giúp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-385-bat-hieu.html.]
Hắn chủ động tiến lên, xuống chiếc bàn mặt Cẩn Triều Triều.
Cẩn Triều Triều đặt sách xuống, mời : "Có việc gì, cứ thẳng."
" tên Hà Tuấn, gần đây ăn thuận lợi. Tháng lỗ mất mười triệu, tiền kiếm mấy năm đều bay hết." Nói đến đây, buồn bã, khuôn mặt đen sạm.
Cẩn Triều Triều cung phụ mẫu của , thẳng: "Tám trăm, quét mã , sẽ cho nguyên nhân."
Hà Tuấn gật đầu, vội vàng lấy tiền .
Sau khi thanh toán xong, Cẩn Triều Triều thong thả : "Anh bất hiếu với cha , tổ tiên phù hộ. Dù trẻ kiếm nhiều tiền, về già cũng sẽ tiêu tán hết."
"Cái gì!" Hà Tuấn sửng sốt.
Cẩn Triều Triều vội, tiếp tục: "Cha còn sống, nhưng từng nghĩ đến họ, đây là đại bất hiếu."
Hà Tuấn ngây một lúc lâu mới tỉnh . Nếu Cẩn Triều Triều nhắc, quên mất còn cha .
Khi hơn hai mươi tuổi, trai kết hôn, nhà chỉ một căn hộ, chị dâu nhất quyết đòi nhà mới chịu cưới. Vì , đồng ý nhường nhà cho trai, trai cũng hứa sẽ phụng dưỡng cha .
Sau đó, rời quê lên thành phố lập nghiệp. Hai mươi năm trôi qua, lúc đầu cha thường gọi điện, bảo về nhà. vì bận công việc, về nào, cha cũng gọi nữa. Hắn thậm chí quên mất còn cha .
Cẩn Triều Triều thấy Hà Tuấn đờ đẫn, mặt biến sắc, liền hỏi: " đoán đúng ?"
Hà Tuấn vội dậy, cung kính : "Đại sư, cảm ơn ngài chỉ điểm. Là , những năm qua quả thực quên mất cha , là bất hiếu."
Cẩn Triều Triều gật đầu: "Đã tìm vấn đề, hãy giải quyết ."
Hà Tuấn do dự một lúc, giải thích: "Hồi đó thỏa thuận với trai, nhà thuộc về , sẽ phụng dưỡng cha . Sao quy kết là bất hiếu?"
Cẩn Triều Triều hít một thật sâu, lâu cô gặp ai ngu ngốc đến thế: "Cha nuôi khôn lớn dễ dàng gì, đừng vì chuyện nhỏ mà phủ nhận công lao của họ. Hãy đặt vị trí của họ, nếu hai đứa con, chỉ vì một căn nhà mà một đứa thèm mặt , sẽ cảm thấy thế nào?"
Từ nhỏ đến lớn, tình yêu thương cha dành cho là như . Không lý do gì chỉ vì một căn nhà mà xóa nhòa công ơn dưỡng dục. Nếu ngay từ đầu căn nhà đó thì ?
Làm mà vô tình đến thế, thể ăn lớn ?
Hà Tuấn cắn răng, cúi đầu hổ. Hắn cúi Cẩn Triều Triều, mặt đầy đau khổ: " gì ."
Cẩn Triều Triều vẫy tay tiễn .
Sau khi , cửa hàng đón một phụ nữ.
Cô cao, ngoại hình bình thường, tóc ngắn, gương mặt gầy gò, nụ gượng gạo, trong mắt đầy mệt mỏi.
"Đại sư, hôm nay còn xem bói ?" Cô hỏi một cách thận trọng, giọng lễ phép.
Cẩn Triều Triều gật đầu: "Chỉ cần bước cửa hàng của , tất quẻ."
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, mỉm : " xin một quẻ, về hôn nhân."
Cẩn Triều Triều đưa cho cô một ống thẻ.
Cô chắp tay, khẽ vài câu, rút một thẻ, thành kính đưa lên.
Cẩn Triều Triều nhận lấy, thấy thẻ hai chữ "Bất Mãn".
Cô nghi hoặc hỏi: "Hai chữ ý nghĩa gì?"
Cẩn Triều Triều quan sát tướng mặt phụ nữ: mắt lồi, sống mũi gãy, gò má hóp, tai mỏng. Có lẽ những năm qua cô sống dễ dàng, giờ đây đối diện với cô, lẽ chỉ là nụ gượng.