Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 373: Hòa Nhập Vào Đại Gia Đình

Cập nhật lúc: 2025-08-12 03:36:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên liếc , cùng hướng ánh mắt về Bạch Linh.

Đêm tối trăng khuya, quả thật là khung cảnh tuyệt vời để g.i.ế.c .

Đứa bé trí tưởng tượng thật phong phú.

cũng tại cô, giải thích rõ ràng cho nó.

Bạch Linh gương mặt càng thêm kiên nghị của Phó Đình Uyên ánh đèn, run rẩy : "Những lợi ích Hải Lan lấy từ các vị , nhất định sẽ kiếm để trả."

Phó Đình Uyên gian xảo, "Nhóc con, nếu đây ngươi lời như , chẳng chuyện gì xảy . Tiếc là bây giờ chúng đến , hôm nay ngươi gặp cha ngươi!"

Cẩn Triều Triều liếc Phó Đình Uyên, "Đừng dọa nó, đỡ nó một chút, đừng để nó sợ đến mất hồn."

Phó Đình Uyên bước tới, nắm lấy vai Bạch Linh.

Bạch Linh phát hiện lúc như trói buộc, thể cử động.

Cẩn Triều Triều bày biện lễ vật, đó lấy pháp khí bắt đầu phép.

Cô cầm nén hương, giơ cao qua đầu, hương tự bốc cháy, khói xanh bay lên, cô bắt đầu : "Truyền nhân Huyền Môn Cẩn Triều Triều, triệu hồn âm Bạch Tể Châu xuất hiện, mong chấp thuận!"

Sau lời ngắn gọn, cô nhờ Phó Đình Uyên đốt một đống tiền vàng giấy chuẩn sẵn.

Cuối cùng, đốt một lá bùa vàng, bên trong 500 điểm công đức của cô, như một sự trao đổi.

Đừng coi thường 500 điểm công đức , cô cần một trăm việc mới .

Một lát , khói xanh từ nén hương bay lên, hương cháy ngày càng mạnh.

Cẩn Triều Triều vui mừng, đây là thành công .

Khi hương cháy hết, cô thắp ba nén hương mời Bạch Tể Châu.

Khi hương cháy, bóng dáng một đàn ông dần hiện rõ.

Bạch Linh, "Đây là cha của em, , hỏi, cứ cứ hỏi."

Bạch Linh lúc mắt tròn xoe, thốt nên lời.

Nhìn gương mặt giống hệt của Bạch Tể Châu, nó choáng váng.

Bạch Tể Châu cũng đang Bạch Linh, nhưng ngay đó, mắt ông đỏ hoe, giọng xúc động: "Bạch Linh, thật là con ?"

"Cha?" Bạch Linh lúc vẫn dám tin những gì đang thấy.

Bạch Tể Châu lao tới, ngón tay trong suốt vuốt ve khuôn mặt giống đến bảy phần của con trai, "Đứa con ngoan, con lớn ... Bây giờ con sống chứ?"

Bạch Linh rằng nó sống .

Mẹ nó, nhà ngoại nhận nó, ngay cả nhà bác cũng ưa nó.

hình trong suốt của cha, uất ức đều thể thốt .

"Con sống , cha! Nếu cha còn sống, cha bỏ rơi con ?" Bạch Linh mắt đẫm lệ, run rẩy hỏi.

Trong đôi mắt đỏ hoe , hy vọng, cũng sợ hãi.

Hy vọng cha khác với , cũng sợ cha giống họ.

Bạch Tể Châu nhẹ nhàng xoa đầu con, "Đứa con ngốc, cha bỏ rơi con. Con là con trai của cha, lúc mới sinh nhỏ xíu, cha tự tay tã cho con."

Ông và Hải Lan cũng từng những ngày tháng ngọt ngào.

Tiếc là quãng thời gian đó quá ngắn ngủi, tình yêu vượt qua thử thách của hiện thực.

Mọi đều ông vì tiền của họ Hải mới đồng ý rể.

khi kết hôn với Hải Lan, ông từng tiêu một đồng của họ Hải.

Bạch Linh bật nức nở, như giải tỏa quá khứ, cũng như cảm ơn lời của cha, giúp nó tìm chính .

Nó như cha xác nhận rằng việc khác yêu thương nó của nó.

"Bạch Linh, đừng . Cha luôn nhớ đến con, khi cha còn ở bên, con nhất định chăm sóc cho bản ." Bạch Tể Châu lòng đầy phức tạp. Con , nhưng ông thể cảm nhận đứa bé chịu nhiều thiệt thòi.

Hải Lan là một phụ nữ vô tình.

Ông tin rằng khi ông chết, bà sẽ đối xử với con trai ông.

Nhà họ Hải càng vô tình vô nghĩa, vô cùng lạnh lùng.

Bạch Linh một lúc, cuối cùng cũng lấy bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-373-hoa-nhap-vao-dai-gia-dinh.html.]

Bạch Tể Châu, "Cha, dịp lễ tết con sẽ đến đốt tiền giấy cho cha. Trước đây con bất hiếu, từng cúng bái cha."

"Là cha , thể chăm sóc con lớn khôn! Con còn nhỏ, ngày còn dài. Bạch Linh nhất định nhớ lời cha, sống hạnh phúc và vui vẻ."

Ngay lúc , hương bàn thờ cháy hết.

Bóng dáng Bạch Tể Châu cũng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.

Bạch Linh nguyên tại chỗ, ngừng lau nước mắt.

Cha , hy vọng nó thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Vậy nó nhất định sẽ sống hạnh phúc.

Cẩn Triều Triều bước tới, dọn dẹp bàn thờ.

Phó Đình Uyên với Bạch Linh: "Sau nhớ lập bia mộ tử tế cho cha ngươi."

Bạch Linh gật đầu nghiêm túc.

Lúc nó mới hiểu , ý của Cẩn Triều Triều khi cho nó gặp cha là thế nào.

Trên đường về, Bạch Linh trong xe, cảnh phố xá lướt qua, ám ảnh trong lòng cũng tan biến.

Chỉ cần một coi trọng sự tồn tại của nó, nó thấy cuộc đời đáng sống.

Về đến nhà họ Phó.

Cẩn Triều Triều sắp xếp cho Bạch Linh ở trong sân vườn nơi Âu Tử Lâm từng sống.

Trước đây Âu Tử Lâm thích phiền, nhưng giờ đây hoan nghênh sự mặt của Bạch Linh.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đêm đó, Bạch Linh ngủ một giấc ngon lành.

Đây là giấc ngủ yên bình nhất từ đến nay của nó.

Tâm trạng thoải mái, còn ám ảnh, sáng hôm thức dậy cũng tỉnh táo.

Bữa sáng hôm , Cẩn Triều Triều giới thiệu Bạch Linh với .

Tư Minh Dạ quen với nó, còn bổ sung thêm: "Nó thể giám định cổ vật, tại buổi triển lãm của họ Trương, nhờ nó mà nhận phần thưởng."

"Vậy thời gian, chúng thể chợ đồ cổ tìm hàng hiếm ?" Giang Lê mắt sáng rực.

Phong Túc ngần ngại châm chọc: "Là Bạch Linh tự tìm hàng hiếm, mang theo cô ích gì ."

Giang Lê lập tức phản đối: "Mang theo ích? vốn đấy, chúng cùng buôn bán, kiếm tiền chia ."

Trước đây khi còn ở nhà họ Bạch, Bạch Linh từng bàn ăn.

Càng từng thấy một bàn ăn thể hơn chục , khí vô cùng náo nhiệt.

Bị chằm chằm, nó căng thẳng, nhưng vẫn theo lời Giang Lê mà : "Nếu tin , chúng thể ngoài thử."

Trước đây nó Bạch Tễ theo dõi, thấy đồ nào cũng cướp.

Như lời Bạch Tễ: "Mày ăn nhà tao, dùng đồ nhà tao, việc cho tao là đương nhiên. Muốn chia tiền riêng, là tư tâm. Muốn tạo phản , đồ ký sinh!"

từng nghĩ đến việc tự buôn bán, tích cóp tiền để sống độc lập.

Từ nhỏ đến lớn, nó quen bóc lột.

Giang Lê vui vẻ : "Vừa hôm nay nghỉ, nếu rảnh, chúng chợ đồ cổ gần nhất xem ."

Cẩn Triều Triều vui khi thấy hòa thuận.

Sau bữa sáng.

Giang Lê dẫn Bạch Linh ngoài.

Bạch Linh ngại ngùng : "Cậu đợi một chút ?"

Giang Lê gật đầu: "Được!"

Bạch Linh đến chỗ Cẩn Triều Triều, cẩn thận hỏi: "Chúng thể chuyện ?"

Cẩn Triều Triều chờ đợi khoảnh khắc từ lâu: "Đi thôi, vườn chuyện."

Dưới gốc đào trong vườn một chiếc bàn đá với bốn chiếc ghế.

Cẩn Triều Triều xuống ghế đá, Bạch Linh hỏi: "Em chuyện gì với chị?"

Loading...