Cẩn Triều Triều bước đến mặt Phó Đình Uyên, nở một nụ ngọt ngào: "Vừa ở cửa chuyện thú vị lắm, ?"
Phó Đình Uyên cô, hỏi: "Chuyện thú vị gì ?"
Cô hỏi : "Tống Nguyệt Hàn, quen ?"
Phó Đình Uyên nhíu mày: "Nghe qua, nhưng ấn tượng."
Đại khái là tiểu thư nhà nào đó, tên thì qua nhưng khuôn mặt thì nhớ.
Cẩn Triều Triều xuống đối diện , từ trong túi lấy một chiếc quạt phe phẩy nhẹ nhàng.
"Cô đến tìm , chắc là việc. phạm tội , giờ cảnh sát bắt, ít nhất cũng tù mười mấy năm."
Ký ức của Phó Đình Uyên bỗng như một bàn tay xé toạc, những mảnh ký ức quên lãng từ lâu bỗng hiện rõ ràng.
Quá khứ như một thước phim lướt nhanh trong đầu .
Tống Nguyệt Hàn?
Hình như là bạn cùng trường đại học, cũng là bạn của Diệp Tư Tư.
Còn Diệp Tư Tư...
Anh Cẩn Triều Triều: "Cô tìm để gì ?"
Cẩn Triều Triều lắc đầu: "Không, sai hỏi thử ?"
Phó Đình Uyên lập tức lắc đầu: "Hồi học hình như quen , nhưng nhiều năm . Anh và cô từng chuyện, cũng ."
Hai chữ " " lên tất cả.
Cẩn Triều Triều thở phào nhẹ nhõm.
Không yêu cũ là .
Cô Phó Đình Uyên: "Tâm trạng vẻ , cần em giúp ?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Phó Đình Uyên nhướng mày: "Tâm trạng mà em cũng giúp ?"
Cẩn Triều Triều gập quạt dậy, dáng vẻ phóng khoáng và mạnh mẽ toát lên khí chất kiêu hãnh.
"Tất nhiên, em bí thuật."
Phó Đình Uyên thả lỏng lông mày: "Vậy em thử xem!"
Cẩn Triều Triều lấy từ trong túi một lư hương thủy tinh, cùng loại hương do chính tay cô chế tạo, nặn thành tháp hương châm lửa đốt.
Một mùi hương đặc biệt lan tỏa khắp phòng theo làn khí, hương thơm nhẹ nhàng quấn lấy đầu mũi, ngọt ngào như quả lê hái cơn mưa, như hồ sen mưa tắm mát, chỉ để một mùi hương thanh nhã.
Tâm trạng bực bội của Phó Đình Uyên lập tức xoa dịu, lòng như ánh nắng ấm áp vuốt ve, cảm giác nhẹ nhõm và dễ chịu khó tả.
Anh kìm mà nhắm mắt , đắm chìm trong sự yên bình hiếm .
Cẩn Triều Triều chống cằm bàn đối diện, lặng lẽ ngắm vẻ tuyệt trần của đàn ông mặt.
Gương mặt góc cạnh như tạc từ đá, lông mày kiếm, mắt sáng, môi đỏ răng trắng, nhưng nhất vẫn là dáng cao ráo, toát lên khí chất mạnh mẽ như thép thể lay chuyển.
Cô bỗng thấy tim đập loạn nhịp, thở cũng còn bình thản như .
Phó Đình Uyên thích mùi hương .
Anh mở mắt, vô tình gặp ánh mắt đen láy của Cẩn Triều Triều.
Hai .
Cẩn Triều Triều nhanh chóng , tươi: "Tâm trạng đỡ hơn ?"
Phó Đình Uyên lượng hương sắp cháy hết: "Khá hơn , em thể cho một ít hương ?"
Cẩn Triều Triều gật đầu: "Được chứ, chỉ cần dùng khi tâm trạng bất là ."
Thứ tác dụng an thần mạnh, nên dùng thường xuyên, dùng đủ mới nhất.
Cẩn Triều Triều đưa cho Phó Đình Uyên phần hương còn trong lọ: "Đừng lãng phí, nguyên liệu thứ quý. Một lượng vàng cũng mua , dù tiền cũng chắc mua ."
Phó Đình Uyên ngạc nhiên ngẩng đầu: "Em cứ thế tặng ?"
Cẩn Triều Triều hiền hòa: "Đồ tự nhiên tặng cho cần, mới là đồ . Em dùng đến, tặng để nó phát huy giá trị vốn ."
Phó Đình Uyên quản lý một công ty lớn, khó tránh khỏi những chuyện phiền muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-33-the-gioi-trong-tam-hon-mot-dua-tre.html.]
Ai cũng là con , ai cũng lúc nóng giận.
Anh cần, cô .
Chỉ thôi.
Trái tim lạnh lùng nhiều năm của Phó Đình Uyên chợt cảm nhận ấm.
Bao năm nay.
Anh luôn đỉnh cao, một đối mặt với sóng gió, từng ai quan tâm đến cảm xúc của .
Mệt mỏi, buồn phiền, tức giận, vui buồn, tất cả đều tự gánh chịu.
Cẩn Triều Triều như một ngoại lệ bất ngờ xâm nhập thế giới của , lúc rực rỡ như ánh mặt trời, lúc dịu dàng như đóa hoa, lúc ấm áp như lò sưởi.
Một cô gái tuyệt vời như , ai thể từ chối?
"Cảm ơn em!" Phó Đình Uyên keo kiệt.
Cẩn Triều Triều đối với , cũng sẽ đối xử tệ với cô.
Anh lấy từ ngăn kéo một thẻ ngân hàng màu đen đưa cho cô: "Đây là thẻ phụ của , em cầm lấy, mua gì cũng ."
Cẩn Triều Triều vui vẻ nhận lấy, hỏi: "Hạn mức tối đa là bao nhiêu?"
"Không giới hạn!"
"Anh sợ em tiêu hết tiền của ?"
Phó Đình Uyên mỉm : "Nếu em tiêu hết , đó cũng là bản lĩnh của em."
Cẩn Triều Triều vui mừng khôn xiết, ông chồng quá tuyệt vời.
Khi gặp khó khăn liền giúp đỡ, còn tặng thẻ đen giới hạn, cần phục vụ hầu hạ hàng ngày.
"Anh Phó, thơm một cái!" Cẩn Triều Triều giơ tay điệu bộ thổi bay một nụ hôn.
Phó Đình Uyên lập tức đỏ tai, giả vờ bình tĩnh vẫy tay: "Anh còn bận, nếu em rảnh thể xem cửa hàng đang trang trí thế nào."
Cẩn Triều Triều vui vẻ cầm thẻ đen rời .
Cửa hàng đang trang trí khẩn trương, đội ngũ thi công mới việc nhanh.
Theo ý tưởng của cô, cửa hàng dần thành hình.
Bàn ghế cũng đang đặt .
Cô kiểm tra thấy vấn đề gì liền định về nhà, bước khỏi cửa hàng thì một đứa trẻ lem luốc chạy đến chặn đường.
"Chị ơi, em nhịn đói ba ngày , chị thương em !"
Cậu bé sáu bảy tuổi, giọng trong trẻo, lời như luyện tập nhiều , trơn tru như đồng dao.
Cẩn Triều Triều cúi xuống .
Cậu cũng ngước cô với ánh mắt e dè, đôi mắt to đen láy như chùm nho tím.
Cẩn Triều Triều nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu bé.
Cô định dùng Đại Thôi Diễn Thuật để xem vì rơi cảnh .
khi tay cô chạm đỉnh đầu , ý thức cô kéo một gian tối đen như mực.
Trong gian đó.
Bóng tối bao trùm lấy cô, nỗi sợ hãi vô biên như sóng cuốn lấy thần kinh.
Cô giơ tay, chạm thứ chất lỏng nhầy nhụa... Dưới chân gồ ghề, kịp bước vấp ngã.
Cẩn Triều Triều kết ấn, một luồng ánh sáng trắng chói lòa phát từ lòng bàn tay.
Nhờ ánh sáng đó, cô mới thấy rõ gian .
Đó là một gian kín, đầy rác rưởi, nước bẩn chảy lênh láng, m.á.u như mạng nhện phủ kín tường.
Thế giới đầy thương tích, ngập tràn sự lạnh lùng, sát khí, suy sụp, tử vong...
Cô chợt nhận , đây chính là thế giới trong tâm hồn một đứa trẻ.