Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 295: Đưa Tiêu Mặc về nhà
Cập nhật lúc: 2025-08-08 03:41:24
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giáo viên toán cầm lấy bài kiểm tra, liếc qua một lượt chẳng gì, chỉ rút một cây bút đỏ từ ống bút bàn việc, xuống ghế bên cạnh và bắt đầu chấm bài.
Hiệu trưởng thấy ông ngừng đánh dấu tích bài kiểm tra, vui mừng đến mức khép miệng.
Vừa , ông tự giám sát Tiêu Mặc bài. Cậu bé đáp án nhanh đến mức còn tưởng đề bài lộ.
Những câu đầu ông còn thể hiểu , nhưng càng về câu hỏi càng trở nên hóc búa, buộc ông gọi giáo viên toán đến chấm trực tiếp.
Khi giáo viên toán chấm xong câu cuối cùng, ngẩng đầu lên định gì đó.
Hiệu trưởng kéo ông cửa phòng việc, liếc Tiêu Mặc một cái hạ giọng:
“Đứa bé chuyển đến trường chúng , từ Vị Thành đến, gia cảnh khá giả. Ông thấy hạt giống thế nào?”
Giáo viên toán cầm bài kiểm tra lên, thấy nét chữ ngay ngắn, bài đạt điểm tuyệt đối một sai nào, mắt ông mở to đầy kinh ngạc.
“Đứa bé là nhân tài thể đúc kết !” - Giáo viên toán chỉ câu cuối cùng, mặt đỏ bừng vì phấn khích: - “Nó thậm chí còn dùng kiến thức đại học để giải bài, trình độ tuyệt đối thua kém những học sinh lớp A đào tạo bởi huấn luyện viên vàng từ nhỏ.”
Hiệu trưởng hài lòng khoanh tay lưng, tươi như hoa:
“Lát nữa sẽ gọi giáo viên văn và tiếng Anh đến, bảo họ chấm bài ngay lập tức.”
Ông trình độ thực sự của Tiêu Mặc.
Cẩn Triều Triều ngược tỏ bình tĩnh.
Tiêu Mặc tự học mà thể tiếp thu kiến thức sách đại học, thì môn văn và tiếng Anh đương nhiên cũng khó .
Hơn nữa, cô cũng kiểm tra .
Suốt cả buổi chiều, hiệu trưởng gọi đến mấy lượt giáo viên.
Mỗi giáo viên khi chấm bài đều giấu nổi vẻ kinh ngạc mặt.
Khi môn thi cuối cùng kết thúc, hiệu trưởng tươi bưng đến một tách nóng:
“Tiêu Mặc, khát nước ? Làm liền một mạch nhiều bài như , chắc mệt lắm.”
Tiêu Mặc căng thẳng nhận lấy cốc nước, rõ lời:
“Dạ, ... mệt ạ!”
Cậu bản năng đưa mắt về phía Cẩn Triều Triều.
“Viết bài cả buổi chiều, dù mệt cũng khát nước , uống chút nước .” - Vẻ ân cần của Cẩn Triều Triều khiến lòng Tiêu Mặc ấm áp.
Trong lúc uống nước, Cẩn Triều Triều bước lên chuyện với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vô cùng hài lòng với học sinh :
“Phó phu nhân, ngày mai cứ đưa Tiêu Mặc đến trường, cặp sách dụng cụ học tập gì cũng cần mang, trường sẽ lo đầy đủ.”
“Được!” - Cẩn Triều Triều cũng vui vẻ: - Vậy sáng mai sẽ đưa cháu đến, phiền hiệu trưởng sắp xếp chỗ cho cháu.
“Tốt !” - Hiệu trưởng liền ba tiếng "".
Không cần bàn cãi, mức độ hài lòng của hiệu trưởng đạt tối đa.
Bộ đề thi mà ông đưa , Tiêu Mặc đúng đến 98%.
Có thể là nhanh .
Ra khỏi trường học.
Tiêu Mặc cảm thấy chân vẫn còn tê.
Trong lòng dám tin, từ nay về sẽ học ở một ngôi trường như .
“Đã chuẩn học từ ngày mai, cứ ở mãi trong bệnh viện cũng tiện. Sau khi gặp xong, em sẽ đưa cháu về nhà chị.” - Cẩn Triều Triều .
Tiêu Mặc mím môi.
Dù nỡ xa , nhưng hiểu rõ cần học.
Học tập là con đường duy nhất, con đường mới thể mang cuộc sống hơn cho .
Mẹ cũng đúng, bà thể theo về nhà họ Phó, trở thành gánh nặng cho gia đình họ.
“Vâng!” - Giọng Tiêu Mặc kiên quyết, từng chữ như một lời hứa nặng trĩu.
Trở về phòng bệnh.
Mẹ Tiêu Mặc con trai nhận trường, vui mừng nắm tay :
“Phải cố gắng nhé, chúng gặp quý nhân, phụ lòng của .”
Tiêu Mặc gật đầu:
“Con .”
“Vậy mau thu dọn đồ đạc, đến nhà chăm chỉ một chút. Phải quan sát, đừng như khúc gỗ vô tri.”
“Tiêu Mặc, mang cái theo.” - Mẹ từ trong túi ở đầu giường lấy hai quả táo đưa cho .
Với bà, đó là thứ duy nhất bà thể cho con mang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-295-dua-tieu-mac-ve-nha.html.]
Cẩn Triều Triều chỉ yên lặng quan sát, phiền.
Sau khi hai con chia tay, cô mới với Tiêu Mặc:
“Dì ơi, bệnh của dì vẫn cần dưỡng thêm một thời gian, khi khỏe hẳn sẽ đón dì. Dì yên tâm, chắc chắn sẽ chăm sóc cho Tiêu Mặc.”
Mẹ Tiêu Mặc gật đầu lia lịa:
“Ôi, Phó phu nhân quá. đến nhà cô , giúp tìm một viện dưỡng lão nào đó, chỗ ở là .”
“Dì sống cùng Tiêu Mặc ?” - Cẩn Triều Triều hỏi: - “Dì nỡ lòng nào xa con?”
Mẹ Tiêu Mặc ha hả:
“Sao gọi là xa con, vẫn còn sống mà. Tiêu Mặc ngày càng hơn, thời gian đến thăm là .”
Cẩn Triều Triều vỗ nhẹ tay bà:
“Dì suy nghĩ kỹ quyết định .”
Đây là đầu tiên Tiêu Mặc xa .
Chiếc xe sang trọng với ghế da cao cấp, những tòa nhà chọc trời lướt qua bên đường.
Cậu ngắm thành phố nhộn nhịp, đầu tiên một cách hiểu khác về thế giới .
Hóa cuộc sống chỉ trạm rác và đống rác nhặt hết, mà còn cảnh như tranh của thành phố.
Xe dừng cổng nhà họ Phó.
Cậu cánh cổng tinh xảo, bức tường cao ngất, như thể chia cắt trong ngoài thành hai thế giới khác biệt.
Cậu theo Cẩn Triều Triều bước sân, khu vườn xinh như cung điện trong phim truyền hình, mỗi bước đều thu hút bởi cảnh vật mắt.
Trên đường gặp ít chào hỏi Cẩn Triều Triều.
Cẩn Triều Triều cũng ngần ngại, giới thiệu Tiêu Mặc với .
...
Tiêu Mặc sắp xếp ở phòng bên cạnh Cố Bạc, một căn phòng ở tầng hai phía bên .
“Từ nay cháu sẽ ở đây, trong sân còn những bạn khác, gặp vấn đề gì thể hỏi họ, hoặc hỏi chị.” - Cẩn Triều Triều mở tủ quần áo: - “Trong là quần áo hàng ngày của cháu, tủ giày bên cạnh giày của cháu.”
Mở cửa phòng tắm:
“Đây là phòng tắm, là nhà vệ sinh. Bồn rửa mặt ở đây, kem đánh răng bàn chải khăn mặt đều sẵn. Chai lớn là sữa tắm, chai nhỏ là dầu gội đầu...”
Cô sợ Tiêu Mặc hiểu, nên tự hướng dẫn .
Còn dạy cách dùng ấm đun nước.
Tiêu Mặc học nghiêm túc.
Những thứ với quá xa lạ, dùng cũng quen.
trong lòng hiểu rõ, đây đều là những thứ cơ bản của cuộc sống, học cho bằng .
Một lúc , Diễn Ma dẫn theo trợ lý quản gia Tử Hạnh đến.
“Đây là Tử Hạnh, cháu thể gọi là chị Tử Hạnh. Cần gì cứ với chị . Sau mỗi tháng cháu sẽ một triệu tiền tiêu vặt, đồ dùng sẽ phát đều, ăn gì, thích ăn gì thể với quản gia, nhưng phung phí. - Diễn Ma nghiêm khắc.”
Gia đình lớn quy củ nghiêm khắc, nếu lâu ngày bên trong sẽ hỗn loạn.
Ngay cả khi Ôn Ngôn đến, Diễn Ma cũng tự tay dạy dỗ một thời gian.
Ngay cả Hoắc Chính, Giản Mật, Cố Bạc, Giang Lê đều tuân thủ quy củ.
Cẩn Triều Triều vỗ nhẹ vai Tiêu Mặc:
“Chị để cháu thích nghi ngay với môi trường mới chắc chắn khó, nhưng chúng thể từ từ!”
Thời gian sẽ đổi một con .
Tư Minh Dạ thể trưởng thành khác biệt.
Phiêu Vũ Miên Miên
Tiêu Mặc chắc chắn cũng thể.
Tiêu Mặc gật đầu:
“Cháu sẽ cố gắng thích nghi nhanh!”
Cẩn Triều Triều bước khỏi phòng, gọi Tử Hạnh sang một bên:
“Bình thường em để ý cháu nhiều hơn, gì bất thường lập tức báo cáo với chị.”
Tử Hạnh cung kính gật đầu:
“Vâng!”
Thực tế, Cẩn Triều Triều lo lắng thừa.
Khả năng thích nghi của Tiêu Mặc, nhanh hơn bất kỳ ai.