Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 237: Tiểu Nghênh
Cập nhật lúc: 2025-08-08 03:20:55
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qKMmfTlXl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cẩn Triều Triều sắp xếp cho Thanh Ninh một khu vườn nhỏ riêng biệt.
Dù đang ở bên ngoài, nhưng mỗi ngày vẫn thành công khóa tu tập, vì sự yên tĩnh là điều quan trọng nhất đối với .
37 tờ phù chứa 37 con quỷ, Thanh Ninh chọn một đứa trẻ mạnh lắm để bắt đầu.
Đó chính là đứa bé xuất hiện đầu tiên mặt Cẩn Triều Triều, đứa trẻ ăn đồ cúng.
Cẩn Triều Triều hỏi Thanh Ninh: "Em cần chị giúp gì?"
Thanh Ninh cầm tờ phù, giải thích: "Em sẽ thả con quỷ trong trận pháp, lúc đó chị hãy cùng em thức hải của nó, tìm nỗi niềm vướng bận của nó."
Cẩn Triều Triều: "Chỉ thôi?"
Thanh Ninh gật đầu: "Rất đơn giản, nhưng khi thức hải, can thiệp chuyện của nó."
"Được!"
Không trách lão hòa thượng Huệ Trí việc phiền phức, giờ quả thật phiền phức.
Không chỉ cần thời gian, mà còn cần khả năng xuyên qua thức hải, chỉ riêng điểm đủ khó bao nhiêu tu hành.
Cẩn Triều Triều Thanh Ninh: "Vậy em bắt đầu !"
Lúc đúng là ban đêm, Thanh Ninh bày trận pháp giữa nhà, niệm chú xong liền thả con quỷ nhỏ trong tờ phù .
Con quỷ nhỏ giữa trận pháp, thần sắc đờ đẫn, hình nhỏ bé, đầu mất một nửa, lộ phần não trắng bệch đầy máu.
Trước đó Thanh Ninh cảm nhận qua tờ phù rằng đây là một đứa trẻ, ngờ diện mạo như , sợ hãi đến nỗi mặt mày tái mét.
Ngược , Cẩn Triều Triều thần sắc tự nhiên, ánh mắt lạnh lùng, dường như quá quen thuộc với những chuyện như thế .
Thanh Ninh hít một thật sâu, thi triển pháp thuật, đó xuống tọa cụ, ý thức xâm nhập thức hải của đứa trẻ.
Cẩn Triều Triều thấy , lập tức theo.
Khoảnh khắc ý thức xâm nhập, họ cuốn một thế giới màu xám.
Ngôi nhà tứ hợp viện thấp bé, cánh cổng cũ nát, con đường nhỏ hẹp, mặc áo vải thô vội vã.
Bỗng nhiên ở ngã tư phía , quát tháo: "Thằng nhãi con, dám ăn trộm đồ của tao!"
Ông chủ bán bánh bao mặc chiếc áo dính đầy dầu mỡ, dùng tay đ.ấ.m chân đá một bé mười tuổi, gầy trơ xương.
Đứa trẻ co rúm , hai tay ôm đầu, đôi mắt đen láy chằm chằm chiếc bánh bao rơi đất.
Ông chủ thấy đứa trẻ phản kháng, đánh một lúc thôi.
Ông cúi xuống nhặt chiếc bánh bao, đồng thời quát lớn: "Lần còn dám ăn trộm đồ của tao, tao đánh c.h.ế.t mày!"
Đứa trẻ chiếc bánh bao sắp ăn lấy , trong mắt chỉ còn tuyệt vọng.
Những qua đường xem xong cũng lượt giải tán.
Một lúc lâu , đứa trẻ mới bò dậy, tuổi còn nhỏ mà đánh đến mức thương tích đầy , khắp là vết bầm tím.
Nó lê bước nặng nề, khập khiễng về phía con hẻm xa xôi.
Đẩy cánh cổng hé mở, liền thấy tiếng ho dồn dập của một phụ nữ trong nhà.
Cẩn Triều Triều và Thanh Ninh cùng bước sân.
Thế giới xám xịt, qua một cái dường như ngay cả sự sống cũng trở nên tái nhợt.
Thanh Ninh dù là đứa trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ sống trong chùa, no ấm đủ đầy, giờ thấy cảnh tượng , trong lòng khỏi cảm thấy ngổn ngang.
Cẩn Triều Triều vẫn bình thản, theo Tiểu Hổ trong nhà.
"Chị, là em , xin đồ ăn. Chị khó chịu lắm ? Em đun nước cho chị uống." Căn nhà rộng lớn chỉ còn một chiếc giường và một chiếc bàn thấp ọp ẹp, những đồ đạc khác đều bán hết.
Người gọi là chị là một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi, cũng gầy trơ xương, vì sốt cao mà gò má đỏ ửng, môi trắng bệch nứt nẻ.
Nghe thấy tiếng em trai, cô gái mở mắt, yếu ớt : "Tiểu Hổ... ho... ho... Chị khát. Em... em gọi dì hai đến... ho... ho... Bảo với dì là chúng bán nhà cho dì."
Tiểu Nghênh mỗi đều ho một hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-237-tieu-nghenh.html.]
Bây giờ là đầu thu, tuy lạnh lắm, nhưng cô đắp một chiếc chăn dày cũ nát mà vẫn ngừng run rẩy.
Thanh Ninh luôn chằm chằm hai chị em, nắm c.h.ặ.t t.a.y tay áo.
Một lúc , Tiểu Hổ dẫn theo một phụ nữ trung niên béo mập đến.
Bà liếc cô gái giường, tỏ vẻ khinh thường: "Hồi bảo bán cho , cho các ngươi một khoản tiền, đảm bảo các ngươi no đủ đến khi trưởng thành, giờ bán hết , chỉ còn căn nhà , thấy cũng chẳng đáng bao nhiêu."
"Dì, dì đúng... ho... ho... Trước đây là cháu điều, giờ cháu bệnh sắp c.h.ế.t , nhà cũng còn gì ăn, dì ơn cứu giúp hai chị em cháu." Giọng Tiểu Nghênh càng lúc càng yếu ớt.
Người phụ nữ trung niên ánh mắt đầy toan tính: "10 đồng bạc, bán thì bán, căn nhà tồi tàn mua về còn tốn tiền sửa sang ."
Tiểu Nghênh nước mắt lưng tròng, căn nhà ít nhất cũng đáng giá 200 đồng bạc.
Sau khi cha qua đời, đây là nơi trú ẩn duy nhất của hai chị em, dì hai vì căn nhà tốn ít tâm cơ.
Giờ thấy cô thể động đậy, cần gấp tiền chữa bệnh, bà nhẫn tâm đến .
Tiểu Hổ tức giận: "Chị, chúng bán cho dì hai. Em tìm lương y Trần, chúng cầm cố nhà cho ông , để ông chữa bệnh cho chị. Đợi chị khỏi bệnh, chúng kiếm tiền trả ."
Tiểu Nghênh khổ, nước mắt tuôn rơi.
Hai chị em rơi cảnh , đều là do dì hai gây .
Căn nhà sớm muộn cũng bà chiếm đoạt, thà rằng lấy tiền tính còn hơn hại chết.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Dì hai, 200 đồng bạc thể ít hơn. Nếu dì , em sẽ bảo Tiểu Hổ mang giấy tờ nhà đến cửa hàng rao bán... ho... ho..." Tiểu Nghênh gắng gượng, nhưng lúc thở nhiều hơn hít .
Người phụ nữ trung niên vốn định nổi giận, nhưng bỗng như nghĩ kế gì đó, liền đồng ý ngay: "Tiểu Nghênh, chúng ngoài. Cháu 200 thì 200 . Ta về lấy tiền, cháu tìm giấy tờ nhà , chúng một tay giao tiền một tay giao nhà."
Tiểu Nghênh thở gấp, một lúc lâu mới thốt một tiếng: "Vâng!"
Bệnh nặng cộng với mấy ngày gì ăn, sức sống của cô gái nhỏ cạn kiệt.
Cẩn Triều Triều tình cảnh của cô, lắc đầu bất lực. Trừ khi nhân sâm trăm năm cho cô ăn, nếu Tiểu Nghênh qua khỏi đêm nay.
Cảnh tượng lúc giống như thời Dân Quốc, thời kỳ hỗn loạn của sự cũ đổi mới, đừng nhân sâm trăm năm, ngay cả nhân sâm năm năm cũng trong tay dân thường.
Ngay cả ở thời hiện đại, cũng ai cũng nhân sâm hoang dã năm năm.
Thanh Ninh bên cạnh, im lặng lâu.
Một lúc , phụ nữ trung niên mang đến 200 đồng bạc.
Bọc trong giấy đỏ, mười đồng một gói, tổng cộng hai mươi gói.
Tiểu Hổ chằm chằm, mắt sáng rực. Cuối cùng nó cũng tiền mua bánh bao.
Tiểu Nghênh mỉm mãn nguyện, thở yếu ớt gần như còn: "Dì hai, đưa tiền cho Tiểu Hổ, cháu đưa dì giấy tờ nhà."
Tiểu Hổ là đứa trẻ thông minh, dùng vải gói tiền lập tức khỏi nhà.
Dì hai bề ngoài bình tĩnh, trong lòng thì chửi thầm, thằng nhãi ranh đề phòng bà kỹ thật, nhưng ích gì?
Nếu chúng nó giấu giấy tờ nhà, bà tay từ lâu .
Thanh Ninh xúc động bước tới, nắm tay Tiểu Nghênh: "Đừng đưa giấy tờ nhà cho bà , đừng đưa..."
dù hét to đến , Tiểu Nghênh cũng thấy, cũng thể nắm tay cô.
Dì hai thấy Tiểu Nghênh lấy giấy tờ nhà từ trong chăn , ánh mắt đầy toan tính lộ rõ nụ hả hê.
Chỉ Thanh Ninh, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc: "Đưa giấy tờ nhà, chị em cô sẽ chết."
Cậu bắt ấn, như phá vỡ xiềng xích thời gian để cứu hai .
Cẩn Triều Triều nhanh chóng bước tới, nắm chặt vai Thanh Ninh, quát lớn: "Đã can thiệp ý thức khác, em đang gì !"
Thanh Ninh lập tức tỉnh táo, nhận sự việc, mắt đỏ lên.
"Cô đưa giấy tờ nhà, cô sẽ chết, Tiểu Hổ cũng sẽ chết."
" Tiểu Hổ c.h.ế.t , ?"
Đây là kết cục của họ, Cẩn Triều Triều và Thanh Ninh đều thể đổi.