Cô y thuật, nếu thể, cô cũng dùng khả năng của để mang chút ấm áp và hy vọng cho nhiều hơn.
•
Nam thôn ngoại thành Kinh.
"Cô Cẩn, cô xem miếng đất vị trí cực kỳ , diện tích rộng lớn, giá cả công bằng, cô cân nhắc ?" Người môi giới sức tán dương tòa nhà cũ kỹ như thể nó là thiên đường.
Cẩn Triều Triều lắc đầu, "Tòa nhà là xây từ 60 năm , đến giờ vẫn phá bỏ xây . Vấn đề ở chỗ bên đây là nghĩa địa, chỉ cần ai động nơi , gia đình họ ắt sẽ gặp biến cố lớn."
Người môi giới là một bác trung niên, liền ho khan một tiếng, chút ngượng ngùng : "Không ngờ cô là trong nghề!"
Cẩn Triều Triều miếng đất, vị trí quả thật , chỉ là xung quanh xây kín nhà cửa, duy nhất mảnh đất vẫn là đống đổ nát, cỏ dại mọc um tùm.
" thể mua, nhưng giá giảm một nửa!"
Bác trung niên môi giới ngay lập tức sửng sốt, "Cô thật sự mua?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Đã đây là vùng đất đại hung, mà vẫn mua, cô bé rốt cuộc là thế nào?
"Thật sự mua!" Cẩn Triều Triều mở lời: "Chỗ mười buổi pháp sự, siêu độ ít nhất ba mươi linh hồn vất vưởng mới thể sử dụng. Tất nhiên việc chỉ , nếu thì mảnh đất dù thêm một trăm năm nữa cũng thể động ."
Bác trung niên môi giới nhất thời kịp xoay chuyển đầu óc.
Suy nghĩ một lát, bác thành thật : " sống gần đây, các bậc lớn tuổi trong nhà kể , mấy chục năm nơi quả thật xảy chuyện, đó mảnh đất thuộc về làng. Vì từng xảy chuyện, trưởng thôn cũ dám đem giao dịch, cứ để . Gần đây tân trưởng thôn nhậm chức, mới đưa mảnh đất bán. Ông là tin tà ma, việc giảm giá một nửa , e rằng khó thương lượng."
Cẩn Triều Triều khẽ mỉm , "Khó thương lượng, thì để ông tự thử xem. Nếu ông dám cuốc một nhát xuống mảnh đất , đó vẫn kiên trì nguyên tắc của , mua nguyên giá cũng ."
Bác trung niên môi giới mím môi, nên gì.
lúc cả hai đang suy tính, một đàn ông ba mươi tuổi, hai tay khoanh lưng, tươi bước tới.
Hắn chằm chằm Cẩn Triều Triều, nở nụ gượng gạo: "Cô bé, trả giá thì cứ trả giá, thể lên chặt đôi? Đừng một nhát cuốc, mười nhát cũng dám! Đem cuốc đây!"
Vị tân trưởng thôn mới nhậm chức, đầu tóc bóng mượt, dáng vẻ thư sinh.
Đứa bé theo đầu chạy về, lát mang theo một cái cuốc.
Trưởng thôn mặt Cẩn Triều Triều, bước đến chỗ cỏ dại um tùm, vung cuốc đào mười mấy nhát.
Đào xong, còn nhổ nước bọt xuống hố.
Cẩn Triều Triều bên cạnh, thấy liền nhíu mày.
Trưởng thôn đưa cuốc cho đứa bé bên cạnh, mới bước đến chỗ Cẩn Triều Triều, đắc ý: "Cô bé, trả giá kiểu !"
Cẩn Triều Triều khẽ nhếch môi, từ trong túi lấy một tấm bùa vàng và một tấm danh : "Anh trai, tối nay khi ngủ, nhớ đừng cửa sổ. Nếu gặp thứ bóp cổ , hãy dùng tấm bùa đối phó. Nếu thật sự sợ, hãy gọi cho ."
Trương Nhược Minh cầm tấm bùa và danh bật , "Cô bé, cô là sản phẩm lọt lưới của chín năm giáo dục bắt buộc chứ?"
Cẩn Triều Triều ngẩng đầu, thản nhiên: "Anh đúng, thật sự từng học."
Trương Nhược Minh vứt tấm bùa và danh , "Thảo nào, chỉ cần học vài năm cũng lời như . Cô còn trẻ, đừng học mấy thứ mê tín dị đoan."
Cẩn Triều Triều khẽ , ánh mắt thâm thúy, dẫn Diễn Ma rời .
Bác trung niên môi giới nhặt tấm danh và bùa vàng lên, vội vàng đưa cho Trương Nhược Minh, "Trưởng thôn cầm lấy , dùng đến."
Dù cho bác tin những câu chuyện truyền từ đời , nhưng thật giả ai ?
Vì bác giữ lòng tôn kính.
Nếu thật sự chuyện, thì ?
"Không học vấn, thật đáng sợ!" Trương Nhược Minh khinh miệt nhếch mép nhạo, về.
Chỉ là vài bước, một luồng gió lạnh thổi từ phía khiến rùng .
Giữa mùa hè, là buổi chiều nóng bức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-233-qua-nhien-la-mot-giac-mo.html.]
Trương Nhược Minh vội vàng nhổ ba phát đất trống, tự an ủi : "Chắc chắn là do tâm lý! Ta nghiệp đại học, thể một cô bé lừa gạt?"
Cẩn Triều Triều tìm chỗ nào phù hợp khác, đành trở về nhà họ Phó.
Bạch Dạ Hi vẫn về, lẽ một lúc nữa mới xong.
Màn đêm buông xuống.
Trương Nhược Minh trong sân hóng mát, nơi ở là một tòa nhà ba tầng đơn lập, trang trí tinh tế.
Là tân trưởng thôn mới nhậm chức, tự nhiên tăng thu nhập cho làng, đó sửa đường chỉnh đốn, cố gắng tạo điều kiện sống hơn cho .
Vì khi nhậm chức, lập tức đưa vùng đất cấm của làng bán.
Định giá sáu mươi triệu!
Hắn ngờ rằng, khách hàng đầu tiên là Cẩn Triều Triều, cô câu chuyện kỳ lạ nào, lên đòi giảm một nửa.
Nghĩ đến những lời Cẩn Triều Triều , liền tỏ khinh thường.
"Anh ơi, con cứ mãi, , em đưa nó đến bệnh viện thôi!" Vợ Trương Nhược Minh bế đứa con hai tuổi, bực bội bước từ trong nhà.
Đứa bé vốn dĩ bình thường, sốt, cũng chỗ nào khó chịu.
cứ mãi thôi, dỗ thế nào cũng nín.
"Vậy quần áo, chúng cùng ." Trạm y tế chỉ cách hai con phố.
Người vợ từ chối, "Em đưa nó là , bếp đang nấu chè đậu xanh, trông lửa giúp."
"Được!" Trương Nhược Minh bước tới, định đưa tay bế con, nào ngờ đứa bé chỉ lóc, còn đầu cho bế.
Người vợ thấy , vội vàng đưa con đến bệnh viện.
Vừa khỏi sân, đứa bé ngừng , lẽ mệt , gọn trong lòng thút thít.
Trương Nhược Minh đến bếp, nồi chè đậu xanh sôi sùng sục, vặn lửa nhỏ .
Hắn chiếc ghế bập bênh trong sân.
Vừa xuống đầy một phút, ngủ .
Chỉ là ngay giây phút , Trương Nhược Minh bỗng giật tỉnh dậy.
Hắn ngẩng đầu trong nhà, đèn vẫn sáng, bên ngoài tối đen như mực.
Hắn như thứ gì đó siết cổ, kêu lên nhưng phát tiếng.
lúc nghi hoặc, thấy một phụ nữ tóc dài áo rách nát từ cửa bay đến mặt.
Mái tóc phụ nữ khô xơ, dính đầy giòi bọ, khuôn mặt trắng bệch một giọt máu, đôi mắt đen kịt thấy con ngươi.
"Là ngươi nhổ nước bọt lên mặt !"
Người phụ nữ mở miệng, nhưng Trương Nhược Minh rõ ràng thấy tiếng phát từ cô .
Hắn sợ đến nỗi tóc gáy dựng , ngừng tự nhủ đây chỉ là giấc mơ.
Là mơ thôi!
Những thứ trong mơ đều là giả!
Hắn há to miệng, dùng hết sức gào thét.
"Á!" Trương Nhược Minh bỗng mở to mắt, bật dậy từ ghế bập bênh, ngã nhào xuống đất.
Mặt tái mét, thở gấp, mồ hôi đầm đìa, từ đất bò dậy, nguyền rủa một câu: "Mẹ kiếp, quả nhiên là một giấc mơ."