Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 232: Tự mình làm mới là then chốt

Cập nhật lúc: 2025-08-08 03:20:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Ngôn xong lời đề tặng của Cẩn Triều Triều, bước xuống khỏi bục.

Ôn Tình mặt xanh như tàu lá, thấy ánh mắt của các bạn học đổ dồn về phía , lập tức mở miệng giải thích: "Liệu nhầm lẫn , cuốn sách là do bố quyên tặng? Ôn Ngôn chị gái, chắc chắn là nhà trường nhầm ."

Lúc , hiệu trưởng bục chủ tịch phát biểu: "Phó phu nhân hôm nay chân thành tặng sách, chỉ hy vọng các em học sinh thể thi cử đỗ đạt, dù đỗ đạt cao cũng thể trở thành thông thái, sống cuộc đời . Các em là thế hệ học sinh may mắn, hy vọng các em nắm bắt cơ hội, nỗ lực hết , tự giành lấy một tương lai tươi sáng."

Dưới khán đài, thầy trò cùng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp trường học.

Ôn Ngôn trở về hàng ngũ lớp , cũng theo vỗ tay.

Cô ngẩng đầu lên, thẳng lưng.

Cô - Ôn Ngôn, tại đây lập thệ, tương lai nhất định sẽ thành công, trở thành ích cho xã hội.

Có trở thành nhân vật tầm ảnh hưởng lớn quan trọng, quan trọng là cô sẽ nỗ lực hướng tới mục tiêu đó.

Tan học, Ôn Ngôn xe về nhà.

Tài xế là chú Chung, : "Tiểu thư Ôn, nếu cô phiền, lát nữa chúng ngang qua trường đại học, đón Giang Lê về cùng."

"Được ạ!" Ôn Ngôn đương nhiên ý kiến.

Trường của Giang Lê cách trường cấp ba xa.

Từ chỗ cô đến, Giang Lê kịp tan học cổng.

Trước cổng trường đại học, Giang Lê thấy chú Chung tươi mở cửa xe.

Vừa xe, liền nhận thấy Ôn Ngôn mắt đỏ hoe, như xong.

Anh lập tức hỏi: "Ai bắt nạt em?"

Ôn Ngôn lắc đầu: "Không, ai bắt nạt em cả!"

"Nếu bắt nạt, đừng chịu đựng một . Nếu chuyện gì thể tự giải quyết, nhất định với ." Cẩn Triều Triều dạy Giang Lê cách dựa sức mạnh của bạn bè.

Bọn du côn còn kết bè kết phái để bắt nạt khác.

Có não là để trí tuệ, dùng cách thông minh để giải quyết vấn đề.

Ôn Ngôn vội vàng lắc đầu, giải thích: "Không ai bắt nạt em cả, các bạn mới đều đối xử với em, họ còn mời em ăn. Giáo viên và hiệu trưởng cũng quan tâm em, em là vì trường nhận sách do chị quyên tặng, em tất cả là vì em."

Giang Lê bật : "Em , nhưng cũng đừng áp lực quá. Tương lai còn dài, em chỉ cần những gì thể ngay bây giờ."

Cuộc đời trăm năm, với họ mới chỉ trải qua một phần năm.

Ôn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.

Xe khởi hành, chú Chung cuộc trò chuyện của hai , khỏi cảm thấy ấm lòng.

Nhớ hồi Giang Lê mới đến, cũng là một đứa trẻ ít , tin tưởng ai.

Giờ đây Giang Lê an ủi khác.

Mấy ngày nay Cẩn Triều Triều sắp xếp sách vở, thật sự tốn nhiều tâm sức.

Nội dung những cuốn sách , cô lướt qua, hàng nghìn loại, dù nhờ ba vị học giả lớn tuổi giúp đỡ, nhưng cũng mệt đứt .

hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.

Buổi tối, tập trung trong phòng ăn.

Ôn Ngôn đeo ba lô, đến mặt Cẩn Triều Triều, xúc động nên lời.

Cẩn Triều Triều nắm tay cô, kéo cô xuống bên cạnh: "Hòa đồng với giáo viên và bạn học mới chứ?"

Ôn Ngôn gật đầu: "Giáo viên và các bạn đều thiện!"

"Sự thiện của khác, là vì họ . Chị hy vọng em cũng sẽ với khác."

Ôn Ngôn luôn thể tìm thấy sự chỉ dẫn trong lời của cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Cẩn Triều Triều, gật đầu trang trọng: "Em !"

Bữa tối trôi qua trong khí vui vẻ.

Kết thúc bữa ăn, Giang Lê với Ôn Ngôn: "Nếu em chỗ nào hiểu trong học tập, thể hỏi , tối nay sẽ kèm em!"

Ôn Ngôn đương nhiên khách sáo: "Được ạ, chuyển trường, một chỗ em theo kịp, phiền ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-232-tu-minh-lam-moi-la-then-chot.html.]

"OK!" Giang Lê về sân nhà , mà thẳng đến phòng Ôn Ngôn.

Anh mang theo máy tính bảng, kèm cô ghi chép bài học của .

Hoắc Chính mấy ngày nay hẹn với mấy bạn du lịch, nhân tiện sáng tác nhạc đường.

Mọi trong nhà họ Phó đều nỗ lực.

Ngay cả Tiểu Minh Dạ cũng chịu thua kém.

Sáng hôm .

Cẩn Triều Triều chuẩn xong xuôi ngoài.

Đến cửa hàng, cô tiền trong chiếc hộp từ thiện, tiền mặt cùng séc và vàng, lên đến hàng chục triệu.

Cô chuẩn bắt tay việc chính.

...

Bạch Dạ Hi một tiếng mới đến.

Mấy ngày nay ăn ngon, ngủ yên, cả trở nên lười biếng hẳn.

Hắn nheo mắt cáo, ngáp ngắn ngáp dài, bốc mùi rượu, lững thững bước cửa hàng.

Đang lúc thắc mắc Cẩn Triều Triều gọi đến giờ , ngẩng đầu lên liền thấy cô ghế, ánh mắt âm trầm , giọng điệu vui buồn: "Dạo sống sướng chứ?"

"Đương nhiên !" Bạch Dạ Hi xuống ghế đối diện Cẩn Triều Triều, ngả , chân gác lên chân , tư thế thảnh thơi.

nuôi hầu hạ, sướng thể tả.

Cẩn Triều Triều mắt sáng long lanh đầy mưu mẹo, giọng lạnh lùng uy nghiêm: "Vậy việc giao, ngươi xong ?"

Bạch Dạ Hi mặt mũi ngơ ngác: "Làm xong hết mà!"

"Ta cần giúp quản lý tài sản, nhân tuyển quan trọng, nếu ngươi chịu việc, từ ngày mai ngươi tự kiếm ăn ngoài đồng." Giọng Cẩn Triều Triều để bàn bạc.

Bạch Dạ Hi tỉnh ngộ, hai hàng nước mắt chảy dài.

Hắn chỉ tay Cẩn Triều Triều, dậy khỏi ghế, cô nghiến răng: "Con nhỏ , càng ngày càng vô nhân tính. Dù cũng là hồ ly vượt kiếp nạn, ngươi sai khiến như thế, sẽ trời tru đất diệt."

Cẩn Triều Triều ngẩng đầu trời, nghiêm túc : "Dù trời tru đất diệt, việc ngươi hứa với cũng thành!"

Bạch Dạ Hi chửi bới khỏi cửa hàng.

Sống nhờ khác thật dễ chịu chút nào.

nghĩ mấy ngày nay, trong nhà họ Phó, rượu ngon thịt béo, thứ gì là sở thích của .

Hắn ợ một cái, lợi dụng lúc ai để ý, nhảy lên mái nhà, nhanh chóng di chuyển giữa các tòa cao ốc.

Miệng tuy phàn nàn, nhưng lòng thành thật. Hắn tìm cho Cẩn Triều Triều một thuộc hạ đáng tin cậy.

Quản lý tiền bạc của Cẩn Triều Triều, sẽ đồ ăn ngon bao giờ hết, rượu ngon uống xuể.

Sau khi Bạch Dạ Hi rời , Cẩn Triều Triều cùng Diễn Ma cũng đóng cửa hàng.

"Tiểu thư, cô định ạ?" Diễn Ma tò mò hỏi.

Cẩn Triều Triều khóa cửa cẩn thận, : "Chuẩn mua một miếng đất để xây trại trẻ mồ côi!"

Làm từ thiện đương nhiên tự tay mới chân thành. Quyên tiền cho tổ chức từ thiện dù cũng là một cách thiện, nhưng cuối cùng vẫn qua tay khác, hiệu quả giảm nhiều.

Hơn nữa, cô luôn khuyên khác việc thiện, nhưng thực tự mới là then chốt!

Cô tuyệt đối chê công đức nhiều!

Nhà họ Phó lớn như , cô bảo vệ nhiều , phúc trạch tự nhiên càng dày càng .

Trại trẻ mồ côi đầu tiên của Cẩn Triều Triều dự định xây ở ngoại ô kinh thành.

Nơi đây nhiều nghèo, dân nhập cư đông đúc, còn nhiều nhà cũ giải tỏa, dân cư đông đúc, điều kiện sống bằng trong thành.

Dù thời đại , trẻ con đều là báu vật của gia đình.

vẫn những đứa trẻ, sinh nhận tình yêu của cha , thậm chí một vì bệnh tật, bỏ rơi ở bệnh viện.

Loading...