Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần (Phó Phu Nhân Mới Là Đại Lão Huyền Học) - Chương 177: Dưới gốc anh đào, ai đứng cũng đẹp

Cập nhật lúc: 2025-08-02 12:37:58
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều tối, Cẩn Triều Triều và Phó Đình Uyên tiễn khách về.

Trong nhà dần trở nên yên tĩnh.

Diễn Ma sai dọn dẹp hậu trường.

Cẩn Triều Triều tiên đến thăm hỏi ông cụ Phó.

"Ông nội hôm nay vui ?"

Ông cụ Phó chiếc bàn nhỏ trong sân vườn riêng, vui vẻ pha cho Cẩn Triều Triều, "Vui lắm! Cả đời từng vui như thế. Quả nhiên thiên hạ là của trẻ. Ta già , gia đình còn cần nhờ Triều Triều nhiều."

Cẩn Triều Triều mỉm , "Ông nội quá lời , đây cũng là nhà của cháu. Dù cháu và Phó tổ chức hôn lễ, nhưng chúng cháu đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp. Sau ông điều gì cứ với cháu, một nhà đừng những lời khách sáo."

Ông cụ Phó xúc động gật đầu liên tục.

Ông Cẩn Triều Triều mặt, mặc chiếc áo dài màu vàng đất bằng lụa hương vân, đeo chuỗi ngọc phỉ thúy cổ, vòng tay ngọc lục bảo khiến cô trông càng thêm đoan trang, vững vàng.

Chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng thể quán xuyến cả gia đình.

Thật sự xuất sắc.

E rằng thiên hạ cô gái nào khí chất và tầm như cô.

"Triều Triều, đây là tiền riêng của ông nội. Một lão già như , giữ cũng chẳng để gì. Cháu cầm lấy, phủ rộng lớn, chỗ cần tiền còn nhiều, thêm chút tiền bên cũng ."

Cẩn Triều Triều tấm thẻ ngân hàng đưa đến tay, trong lòng hiểu rõ đây lẽ là bộ tài sản của ông cụ.

Đây cũng là tấm lòng của ông.

từ chối, "Cảm ơn ông nội, ông đối với cháu thật ."

Ông cụ Phó lớn, "Con bé miệng lưỡi ngọt ngào thật. Hôm nay mệt cả ngày , mau nghỉ ngơi ."

Trà sâm, đồ bổ, yến sào, hải sâm, bào ngư ông uống đều do Cẩn Triều Triều tự bỏ tiền túi mua.

Cô đối xử với , ai cũng thấy.

Chút tiền ông cho, thật chẳng đáng kể gì.

Từ chỗ ông cụ Phó trở về.

Cẩn Triều Triều đến sân nhỏ bên cạnh, định xem tình hình vết thương của Giản Mật.

Cô đẩy cổng sân, thấy đèn trong mấy căn phòng đều sáng.

Hoắc Chính đang nhạc trong phòng .

Giang Lê hôm nay tham gia hoạt động ném tên, xui xẻo chỉ nhận giải khuyến khích, một hộp bánh hoa quế.

Lúc đang tập ném tên trong sân.

Hy vọng hoạt động, thể giành giải nhất, nhận chiếc điện thoại.

Giản Mật ở trong phòng.

Quan Chi Khả ở ngay cạnh Hoắc Chính.

Khi Cẩn Triều Triều bước sân, ngẩng đầu liền thấy chiếc giường lớn cửa kính.

Cậu bành bạch, gương mặt chán chường, tóc tai rối bù.

Vì đèn sáng, qua tấm kính trong suốt.

Cậu đầu thấy Cẩn Triều Triều.

Hai .

Cẩn Triều Triều như thường lệ, ánh mắt bình thản, gương mặt xinh chút biểu cảm.

Cô chỉ Quan Chi Khả một cái, về phía Giang Lê.

Cẩn Triều Triều nhận lấy mũi tên từ tay Giang Lê, : "Khi ném, tập trung tinh thần. Ngả về phía , cầm phần của mũi tên, nhắm kỹ chú ý góc độ."

Vừa dứt lời, một mũi tên bay , trúng đích.

Giang Lê lập tức trầm trồ, "Sao em thấy chị ném dễ dàng thế?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Cẩn Triều Triều nhận lấy mũi tên khác, ném một cái nữa trúng luôn.

Giang Lê nhịn vỗ tay khen ngợi, "Chị giỏi thế, hôm nay thấy chị tham gia hoạt động ?"

Cẩn Triều Triều giải thích: "Chị là chủ nhà, đương nhiên chăm sóc khách. Đến Tết Trung thu, chúng tự tổ chức một hoạt động nữa, lúc đó chị sẽ thể hiện cho xem."

Giang Lê bất lực nhún vai, mặt đầy đắng cay, "Chị giỏi thế , chị xuống sân, tụi em còn chơi kiểu gì?"

Cẩn Triều Triều chớp mắt với , "Chị thể dùng tay trái! Còn các em cứ dùng tay , thấy thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/co-vo-dang-yeu-boi-toan-nhu-than-pho-phu-nhan-moi-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-177-duoi-goc-anh-dao-ai-dung-cung-dep.html.]

Giang Lê ôm ngực, cảm thấy như tim đ.â.m chảy máu.

...

Quan Chi Khả khi với Cẩn Triều Triều, giật bật dậy.

Cậu qua cửa kính, ở sân nhỏ, Cẩn Triều Triều đang chuyện gì đó với Giang Lê.

Cả hai đều nở nụ , từ góc của , ánh đêm, hai trông thật ấm áp.

Như một gia đình quây quần bên , khí yên bình, hòa thuận.

Cậu chợt nhớ đến lời Hoắc Chính hôm nay.

Dưới gốc đào, ai cũng .

Ở bên Cẩn Triều Triều, Giang Lê thật sự như biến thành một khác, khi mắt cong lên, thậm chí còn chút ngại ngùng của tuổi trẻ.

Cậu chợt hiểu phần nào ý nghĩa trong lời Hoắc Chính.

Vậy Hoắc Chính đang nhắc nhở .

Được đến bên Cẩn Triều Triều, là vinh dự của .

Nếu ở bên cô mà thể trở nên hơn, thì chỉ thể do bản quá tệ.

Quan Chi Khả tự nhiên chửi thề.

Cậu thể thừa nhận Cẩn Triều Triều thật sự xuất sắc, thể kết giao với những bạn nổi tiếng, còn khống chế như Mặc Bổn.

thế nào, thì liên quan gì đến ?

Cậu cảm thấy, cuộc đời nếu gặp cô, sẽ hảo hơn!!!

...

Cẩn Triều Triều kết thúc cuộc trò chuyện, vẫy tay chào Giang Lê, lên lầu.

Phòng của Giản Mật ở tầng hai.

cửa, khẽ gõ.

Một lát , Giản Mật mở cửa, thấy cô, gì bất ngờ.

Giọng trầm xuống: "Vào !"

Lúc trời tối.

Khí chất của Giản Mật cũng đổi.

Mái tóc ngắn rối bời bên tai, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí, những ngón tay thon dài đẽ, nhưng vì bản năng cảnh giác với nguy hiểm, cổ tay luôn căng cứng.

Cẩn Triều Triều hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Vết thương thế nào ?"

Giản Mật lạnh lùng đáp: "Đã đau nữa!"

Không Cẩn Triều Triều dùng loại thuốc gì, xương cũng thể lành nhanh như , khiến càng thêm tò mò về phụ nữ .

"Để chị xem cho em!" Cẩn Triều Triều bước tới.

Giản Mật quen đến gần ban đêm, bản năng lùi mấy bước, giọng lạnh lùng và ngập ngừng: "Không, cần!"

Cẩn Triều Triều khẽ : "Vết thương của em là do chị chữa, nếu chị hại em, em còn cơ hội sống yên ở đây."

Giản Mật ép bình tĩnh, xuống ghế.

Cẩn Triều Triều bước tới, vén áo lên, thấy cơ bắp căng cứng, lưng thẳng đơ, biểu cảm như đối mặt với kẻ thù, lên tiếng: "Đã đến đây, thì ở đây dưỡng thương . Sân của chị, sự cho phép của chị, ai . Dù , cũng chỉ đường đến đường về. Chỉ cần em khỏi cửa, cần lo lắng nguy hiểm."

Giản Mật mấy tin tưởng lời Cẩn Triều Triều.

Ngay cả hoàng cung cũng dám đảm bảo như .

phản bác, chỉ để Cẩn Triều Triều kiểm tra vết thương.

Mới một ngày, vết thương đóng vảy, thật sự lành với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.

Cẩn Triều Triều hài lòng gật đầu: "Chị bôi thuốc cho em nữa, ba ngày nữa sẽ khỏi."

Cô thao tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc bôi thuốc và băng bó vết thương cho Giản Mật.

Xong xuôi, cô cũng thấy mệt.

Giản Mật Cẩn Triều Triều, vẻ thôi.

Cẩn Triều Triều ngáp một cái, hỏi gì thêm: "Em nghỉ ngơi , gì ngày mai ."

Loading...