Cô vợ của sĩ quan - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-09-06 08:07:14
Lượt xem: 78
Bầu không khí trong phòng ngưng đọng. Vẫn là Ngô Đại Phượng phản ứng lại đầu tiên, cô ta trợn tròn mắt nhìn nhà vệ sinh, lại nhìn Hà Thạc, nói: “Đây là có ý gì vậy?”
“Xin lỗi.” Hà Thạc lúng túng đứng dậy, vội vàng ra nhà vệ sinh xem Lý Sảng.
Trân Trân cũng quan tâm Lý Sảng, đứng dậy đi theo Hà Thạc qua đó xem sao.
Lý Sảng nôn hết đống thịt vào trong thùng rác rồi ghé vào bồn rửa tay bên cạnh nôn khan thêm hai lần. Hà Thạc đưa tay vỗ lưng cho cô ấy, quan tâm hỏi: “Thế này là sao vậy?”
Trân Trân đứng bên cạnh cũng quan tâm hỏi thăm Lý Sảng: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lý Sảng vừa nôn khan xong có hơi khó chịu, nói chuyện yếu ớt: “Trước khi đến em đã nói em có hơi khó chịu rồi.”
Hà Thạc tiếp tục vỗ lưng cho cô ấy: “Vậy để anh đưa em đến phòng y tế.”
Bước từ nhà vệ sinh ra, Hà Thạc xin lỗi lão Chu và Ngô Đại Phượng: “Xin lỗi, vợ tôi có hơi không khỏe, tôi đưa cô ấy đến phòng y tế khám trước, mọi người ăn đi.”
Lý Sảng nhíu chặt lông mày, nói: “Xin lỗi.”
Ngô Đại Phượng hừ lạnh một tiếng.
Lão Chu kéo tay cô ta, sau đó nói với Hà Thạc: “Sức khỏe quan trọng, mau đi nhanh đi.”
Hà Thạc và Lý Sảng cũng không ở lại nữa, cũng không quan tâm Ngô Đại Phượng nữa, dẫn Hà Tử Nhiên rời đi.
Trân Trân nhìn bọn họ ra ngoài rồi bản thân quay lại ngồi bên bàn ăn.
Ra khỏi cửa, Hà Thạc nói: “Anh đi lấy xe đạp.”
Lý Sảng giữ chặt anh ấy: “Thôi bỏ đi, em không muốn đến phòng y tế, cũng chỉ là hơi buồn nôn, về nhà nằm trước đi.”
Hà Thạc hỏi Lý Sảng: “Chắc chắn là không còn khó chịu chỗ nào khác đúng không?”
Lý Sảng gật đầu: “Về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
Thế là một nhà ba người không đi phòng y tế mà quay về nhà.
Tứ Oa ghé vào cửa sổ thấy được thì quay đầu nói với Ngô Đại Phượng: “Mẹ, bọn họ về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-69.html.]
Ngô Đại Phượng đen mặt: “Cô ta đang giả vờ, kéo vận đen đến cho nhà chúng ta.”
Nói rồi thì bắt đầu kích động: “Coi thường chúng ta sao, vậy thì đừng đến nữa, cũng không nhất định bắt cô ta phải đến ăn bữa cơm này. Đến rồi còn bày ra một màn như vậy trên bàn cơm, có buồn nôn không hả? Buồn nôn c.h.ế.t tôi rồi.”
Vốn lão Chu không đen mặt, nghe Ngô Đại Phượng nói vậy mặt anh ta mới đen lại. Anh ta nhìn Ngô Đại Phượng một cách giận dữ: “Em nói cái gì vậy hả? Không nhìn ra được người ta không thoải mái sao?”
Giọng Ngô Đại Phượng rất lớn: “Không nhìn ra, vừa nhìn đã thấy giả vờ.”
Trân Trân sợ Ngô Đại Phượng và lão Chu làm ầm ĩ nên vội lên tiếng: “Chị dâu Lý Sảng e là thực sự không khỏe, đừng vì chút chuyện này mà không vui. Nhiều món ăn như vậy không ăn thì nguội mất, chúng ta mau ăn cơm đi.”
Thị Hoài Minh cũng nói: “Ăn cơm đi.”
Ngô Đại Phượng nghe vậy thì cũng không nói gì nữa. Mặc dù trong lòng cô ta còn rất tức giận, hận không thể cãi nhau một trận với Lý Sảng, nhưng nhìn Trân Trân lại vui lên nên thu lại sự tức giận, tiếp tục chào hỏi Trân Trân và Thị Hoài Minh.
Cơm nước xong xuôi, đi khỏi nhà lão Chu.
Trân Trân nhìn qua nhà Lý Sảng, quay đầu nói với Thị Hoài Minh: “Chị dâu Lý Sảng hẳn là không phải giả vờ.”
Thị Hoài Minh ừ một tiếng: “Chị ấy sẽ không làm ra chuyện thiếu giáo dục như vậy.”
Trân Trân thở dài: “Nhưng như vậy thì xem như là đã kết thù rồi.”
Thị Hoài Minh chân dài, nhưng bước rất chậm: “Không có việc gì lớn, Hà Thạc sẽ giải thích rõ ràng với lão Chu. Còn về phần giữa Lý Sảng và Ngô Đại Phượng, em cũng đừng dính vào, lại khiến cho ai cũng khó xử.”
Cho dù không có chuyện hôm nay thì hai người đã nhìn nhau không vừa mắt rồi.
Trân Trân gật đầu với Thị Hoài Minh: “Em sẽ không tham dự vào đâu.”
Thị Hoài Minh quay đầu nhìn cô rồi chợt mỉm cười: “Em cũng được lắm, có thể chơi với Lý Sảng, cũng có thể chơi được với Ngô Đại Phượng, hai người đó đối xử với em cũng rất tốt đó.”
Trân Trân cũng mỉm cười: “Bởi vì tính cách em thật thà, ai ai cũng thích.”
Nói xong câu này thì ánh mắt hai người đều đặt lên người đối phương. Bọn họ thấy ý cười trong mắt nhau thì đều vô thức ngây ra. Ánh trăng mịt mờ hắt lên người bọn họ, trong bóng đêm u ám tạo nên một sự m.ô.n.g lung.
Trong mắt Trân Trân như tỏa ra ánh trăng sáng.
Rất nhanh Thị Hoài Minh đã hoàn hồn lại, tiếp tục đi lên phía trước: “Ngày mai còn có việc, về nhà ngủ sớm đi.”