Cô vợ của sĩ quan - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-09-06 09:39:29
Lượt xem: 68
Hôm nay Trân Trân mặc quần áo mới. Cổ áo viền lá sen uốn sóng, phần eo có bóp lại, nhìn rất trẻ trung lại mang phong cách tây. Hai b.í.m tóc cuộn lại vén sau tai, vẫn cột sợi dây lụa như chú bươm bướm lớn. Hai chú bướm lớn dắt sau tai, làm nổi bật lên khuôn mặt chỉ bằng một lòng bàn tay, nhỏ nhắn lại xinh đẹp.
Trân Trân ngồi yên sau xe đạp nghiêm túc nhìn cảnh vật hai bên đường, lúc nhìn thấy trên biển hiệu cửa hàng có mấy chữ đơn giản thì cô sẽ hỏi Thị Hoài Minh: “Anh ba, đó là chữ gì vậy, cái bảng màu đỏ, chữ thứ ba phía trên đó.”
Thị Hoài Minh nhìn qua theo lời cô nói, nói với cô: “Đó là chữ nhật, nhật trong nhật dụng phẩm (đồ dùng hàng ngày).
Trân Trân ghi nhớ, đi thêm một lúc lại hỏi: “Vậy chữ kia thì sao?”
Thị Hoài Minh: “Chữ đó là tâm, tâm trong ái tâm.”
...
Xe đạp chạy trên đường phố. Thị Hoài Minh dẫn Trân Trân đi dạo qua mấy nơi phồn hoa náo nhiệt của Hi Thành. Đi chơi cũng chẳng có gì khác trừ ăn uống ra thì cũng là nhìn ngắm phong cảnh, trải nghiệm thử phong tục của người bản địa.
Thị Hoài Minh dẫn Trân Trân đi ăn thử mấy món đồ ăn vặt đặc sắc của Hi Thành, mỗi món ăn không nhiều, chỉ thử thôi. Ngoại trừ ăn thử các món ăn vặt của Hi Thành, thỏa mãn khẩu vị và cái bụng, anh còn mua cho Trân Trân một con hổ vải màu đỏ. Con hổ vải trong tư thế phủ phục, đuôi vểnh lên và hai chân trước ép xuống. Nó khiến Trân Trân nhớ đến Đại Bạch, rất là đáng yêu.
Lúc đầu Trân Trân không muốn, dù sao thứ này không có tác dụng gì, chỉ có thể nhìn, tiêu tiền mua nó không đáng. Nhưng suy nghĩ lại thì đây là thứ đầu tiên Thị Hoài Minh mua cho cô, đối với cô nó là quà, cô mang về sẽ đặt trong phòng, buổi tối để bên cạnh gối đầu hoặc bỏ vào trong chăn. Đó là một chuyện vui, cô nghĩ vậy liền nhận nó.
Mua xong con hổ vải thì mặt trời đã xuống phía Tây, Thị Hoài Minh đạp xe chở Trân Trân về nhà. Trân Trân ngồi ở ghế sau một tay ôm con hổ vải, một tay nắm lấy áo bên eo Thị Hoài Minh. Hôm nay cô rất vui vẻ, ăn vui vẻ, chơi vui vẻ, so với ngày chủ nhật tuần trước đi Tà Loan Đại Tập còn vui hơn rất nhiều. Điều vui vẻ nhất chính là con hổ vải đáng yêu trong n.g.ự.c cô.
Đi như vậy chưa được bao lâu thì Thị Hoài Minh chợt quay đầu lại hỏi Trân Trân: “Có muốn học đạp xe không?”
Học đạp xe sao?
Cô sao?
Trân Trân có hơi ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-66.html.]
Thị Hoài Minh bóp phanh xe, một chân chống xuống đất chống xe đạp, quay đầu nhìn Trân Trân, lại hỏi lần nữa: “Có muốn học không? Nếu muốn học thì bây giờ anh sẽ dạy em.”
Trong lòng Trân Trân không chắc chắn: “Em có thể chứ?”
Cô chỉ mới ngồi xe đạp hai lần, như vậy có thể đạp được sao?
Thị Hoài Minh nói: “Đương nhiên là được rồi, đạp xe rất đơn giản, tập luyện một chút là được.”
Nếu như Thị Hoài Minh đã nói như vậy thì dù trong lòng Trân Trân không chắc nhưng cô vẫn gật đầu: “Vậy thì để em thử một chút.”
Nói như vậy xong thì hai người xuống xe.
Thị Hoài Minh cầm con hổ vải trong tay Trân Trân, vươn tay đỡ xe đạp.
Trân Trân đứng bên cạnh xe đạp, hai tay nắm lấy tay lái, trong lòng khẩn trương như đang đánh trống vậy. Thị Hoài Minh nói với cô: “Cứ đi lên đạp là được, có anh đỡ đằng sau, sẽ không ngã đâu.”
Trân Trân nghe Thị Hoài Minh nói vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lấy dũng khí đạp lên bàn đạp trước. Xe được Thị Hoài Minh đỡ nên đứng yên một chỗ. Trân Trân ngồi trên yên xe, cầm tay lái, cúi đầu tìm bàn đạp đặt hai bàn chân lên đó. Sau khi đạp lên thì nhìn về phía trước, trước khi đạp lên bàn đạp, cô hít thở sâu một hơi, điều chỉnh nhịp tim. Cô chuẩn bị xong thì đạp xuống.
Thị Hoài Minh giúp cô vịn đằng sau yên xe, nói với cô: “Không cần nghĩ nhiều, mạnh dạn đạp về phía trước là được.”
Trân Trân biết có Thị Hoài Minh đỡ đằng sau sẽ không ngã nên to gan đạp xe nhanh hơn một chút.
Thời đại này ít xe đạp, lui tới trên đường cũng không thấy mấy chiếc. Trên đường lớn chỉ có Trân Trân, đạp xe cũng không áp lực lắm.
Trân Trân lúc vừa mới đạp thì vô cùng lo lắng, ghi đông xe vẫn luôn loạng choạng. Nhưng sau khi đạp xe bốn năm phút thì cô dường như tìm được cảm xúc, ghi đông xe cũng không còn rung rung như vậy nữa. Dưới sự cổ vũ của Thị Hoài Minh, cô lại từ từ tăng tốc.
Xe chạy một đường ở trên đường cái.