Cô vợ của sĩ quan - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-09-23 08:09:24
Lượt xem: 41
Hai người vừa nói chuyện vừa vào ngõ.
Tới nhà Trình Trần trước, Trình Trần đẩy cửa viện khép hờ đi vào trong gọi một tiếng: "Mẹ, con về rồi."
Giọng nói dứt hẳn trong viện, nhưng không ai đáp lời cậu.
Đan Tuệ theo phía sau cậu, cũng gọi vào bên trong: "Bác, anh Trình Trần về rồi!"
Gọi xong, trong nhà vẫn không có ai đáp, đúng lúc nghe được một tràng cười thấp thoáng.
Đan Tuệ vểnh tai lên, nhìn Trình Trần nói: "Có lẽ ở nhà em."
Dĩ nhiên Trình Trần cũng nghe thấy tiếng náo nhiệt.
Cậu vào nhà cất hành lý, múc nước rửa mặt đơn giản, sau đó cùng Đan Tuệ tới nhà cách vách.
Đi tới nhà A Văn, nhìn vào trong viện, chỉ thấy Đậu Đậu dẫn Mễ Mễ, Tiểu Mạch và Đan Đồng, Hưng Vũ chơi cùng nhau.
Nhìn thấy Trình Trần và Đan Tuệ trở về, mấy đứa trẻ đều hưng phấn, lập tức reo hô chạy ra ngoài.
Hưng phấn reo hò xong, Đan Tuệ hỏi Đậu Đậu: "Bác Trần đâu? Anh Trình Trần về rồi."
Đậu Đậu nói: "Đều ở nhà chị đó, mẹ em còn có mẹ chị, còn có mẹ nuôi chị, đều ở đó."
Nếu đã như vậy, Đan Tuệ bèn dẫn Trình Trần tới nhà cô bé.
Dĩ nhiên mấy người Đậu Đậu cũng đi theo, theo phía sau Trình Trần và Đan Tuệ hóng náo nhiệt.
Đan Tuệ vẫn được coi là thường gặp, Trình Trần đã không gặp rất lâu rồi, dĩ nhiên đều hóng náo nhiệt từ chỗ Trình Trần.
Mà Trình Trần theo Đan Tuệ cùng tới nhà bên cạnh, quả nhiên bầu không khí đó càng náo nhiệt hơn.
Chị dâu Trần cười vô cùng vui vẻ, trên mặt chất đầy nếp nhăn nói: "Về rồi à, mẹ ở đây làm thịt khô với mấy thím của con chuẩn bị tết, không biết hôm nay con tới nhà."
Đều là người nhà, đâu cần khách khí gì.
Sau khi hàn huyên vài câu, chị dâu Trần, Trân Trân, A Văn và Lý Sảng ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Đã rất lâu không gặp rồi, dĩ nhiên Trình Trần ở bên cạnh không đi, nói chuyện với chị dâu Trần và mấy thím của cậu.
Trân Trân quan tâm hỏi Trình Trần ở trong bộ đội như thế nào.
Trình Trần cũng kể những chuyện xảy ra trong bộ đội, lựa chọn những chuyện thư giãn cho họ nghe.
Chuyện trong quân sự nghiêm chỉnh, Trân Trân họ cũng không hiểu lắm, có vài thứ không thể nói, thế là sau khi hỏi vài câu, A Văn lại cười tán gẫu với Trình Trần: "Cháu ở bộ đội được đề bạt lâu như vậy rồi, đã tìm được người yêu chưa?"
Nghe vậy, Trân Trân và Lý Sảng đều cười nhìn Trình Trần.
Đan Tuệ ngồi bên cạnh Trình Trần, cũng quay đầu nhìn cậu, khẽ mím môi đợi cậu trả lời.
Trình Trần trả lời đơn giản: "Vẫn chưa có, thưa thím."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-373.html.]
Nghe vậy, Đan Tuệ thu hồi ánh mắt cúi đầu, dùng gót chân tùy ý vẽ vời trên sàn.
A Văn vẫn cười tiếp lời nói: "Tuổi của cháu cũng không nhỏ nữa, có người thích hợp thì có thể yêu đương rồi, tốt nhất là yêu người trong bộ đội các cháu, bây giờ mẹ cháu không có mong chờ gì khác, chỉ đợi bồng cháu thôi."
Trình Trần nói: "Gặp được người thích hợp sẽ xem thử."
Đương nhiên bản thân cậu không cảm thấy hai mươi tuổi là lớn, độ tuổi này chính là lúc tập trung sự nghiệp.
Trong bộ đội, kỷ luật nghiêm lại nhiều quy tắc, bình thường lại rất bận, cậu tạm thời chưa suy nghĩ tới vấn đề cá nhân.
Đan Tuệ nghe đến đây không tiếp tục ngồi nữa.
Cô bé đứng dậy gọi Đậu Đậu, hai đứa vào nhà chơi.
Đan Tuệ và Đậu Đậu vừa đi, còn lại mấy đứa Mễ Mễ cũng tự đi chơi.
Vào phòng đóng cửa lại, Đan Tuệ bỗng hỏi Đậu Đậu: "Em đã yêu đương ở trường chưa?"
Hai người họ chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, trước giờ nói chuyện đều không kiêng dè gì, có gì nói đó, nhưng Đậu Đậu vẫn bị hỏi đỏ mặt, vội vàng đáp: "Đương nhiên chưa rồi ạ..."
Nói xong lại hỏi: "Lẽ nào chị… yêu rồi sao?"
Đan Tuệ nói: "Trong đoàn kỷ luật nghiêm như thế, chị đi đâu yêu đương chứ?"
Đậu Đậu nhìn Đan Tuệ suy đoán một lúc: "Vậy chị… có phải muốn yêu không?"
Đan Tuệ cũng vội vàng đáp: "Đương nhiên không có."
Đậu Đậu: "Ồ."
Chủ đề nói chuyện của người lớn trong viện cũng chưa dứt.
Nói xong vấn đề cá nhân của Trình Trần, Lý Sảng lại hỏi Trình Trần: "Trình Trần, cháu có liên lạc với Hà Tử Nhiên không, nó ở nông thôn có người yêu chưa, cháu có biết không?"
Trình Trần nhìn Lý Sảng nói: "Có liên lạc ạ, nhưng hai năm gần đây không nhiều, không nói tới những chuyện này."
Lý Sảng ngẩng đầu nhìn Trình Trần, chậm rãi nói: "Từ sau khi chú Hà của cháu về bộ đội, chúng ta đã viết thư cho nó rồi, bảo nó đi đăng ký thăm gia trưng binh năm nay, khi đó nó trả lời thư cho chúng ta là không muốn đi làm lính, chỉ muốn ở lại nông thôn. Chuyện này còn dây dưa một trận, cho tới trước khi trưng binh bắt đầu, nó mới đồng ý đi đăng lý. Mấy đứa bằng tuổi dễ nói chuyện, đợi nó về, cháu nói chuyện với nó, hỏi nó thử, những năm nay ở nông thôn đã làm những gì, có phải đã yêu đương không."
Trình Trần gật đầu: "Được, đợi cậu ấy về cháu sẽ hỏi cậu ấy thử."
Lý Sảng nói chuyện, ngữ khí vẫn chậm rãi mà bình thản: "Nó ấy, không khiến người ta yên tâm bằng cháu, mấy năm nay viết thư về cũng không nói gì, chúng ta vốn không biết rốt cuộc nó sống ở nông thôn như thế nào. Thím và chú Hà của cháu không đồng ý nó ở nông thôn, mấy năm nay, bao nhiêu thanh niên tri thức chen vỡ đầu muốn về tỉnh, nó lại muốn ở nông thôn cả đời, sao mà được chứ?"
Dĩ nhiên Trình Trần hiểu được Hà Thạc, Lý Sảng.
Người làm cha mẹ, đương nhiên đều hi vọng con mình có tương lai tốt hơn.
Trước đây là hết cách, bây giờ đã có năng lực rồi, dĩ nhiên vẫn muốn cho cậu tương lai tốt hơn.
Trình Trần chỉ đáp: "Đợi cậu ấy về, cháu sẽ nói chuyện với cậu ấy."
Lý Sảng mỉm cười với Trình Trần: "Làm phiền cháu rồi."
Trình Trần cũng cười: "Không phiền gì đâu ạ."