Cô vợ của sĩ quan - Chương 355
Cập nhật lúc: 2024-09-22 07:54:59
Lượt xem: 30
Hai bé gái kích động ôm nhau vừa nhảy vừa cười.
Kích động xong, hai đứa dắt tay nhau về nhà, vui vẻ tới mức cười không khép được miệng.
Tách ra ở trong con ngõ, Đậu Đậu vào cửa nhà trước.
A Văn và Liễu Chí đã tan làm, đang dọn dẹp bàn chuẩn bị ăn cơm.
Nhìn thấy Đậu Đậu tươi tắn vào nhà, A Văn hỏi cô bé một câu: "Đi đâu vậy? Bây giờ mới về."
Đậu Đậu mỉm cười đi lên phụ giúp, nói với A Văn và Liễu Chí: "Con và Tuệ Tuệ đến đoàn ca múa, Tuệ Tuệ đậu rồi."
Nghe vậy, A Văn lập tức trừng to mắt, kinh ngạc lại mừng rỡ nói: "Vậy sao?"
Đậu Đậu gật đầu với cô ấy: "Đúng ạ."
Xác nhận rồi, gương mặt A Văn chỉ còn lại vui sướng.
Cô ấy cũng cười không hạ được khóe miệng, lại nhìn Đậu Đậu nói: "Tuệ Tuệ thật sự quá giỏi, nhỏ như vậy đã có thể vào đoàn ca múa cấp thành phố, có phải trong những người thi đậu vào đoàn ca múa, con bé nhỏ tuổi nhất không?"
Đậu Đậu đáp: "Con không biết có phải là người nhỏ tuổi nhất hay không, nhưng trước đây cô Lục ở cung thiếu nhi từng nói, cô ấy nói Tuệ Tuệ trời sinh thuộc về nơi này, thuộc kiểu ông trời thưởng cơm ăn."
Liễu Chí nói theo: "Vậy Tuệ Tuệ có thiên phú ở phương diện nhảy múa rồi."
Nhà bên cạnh.
Đan Tuệ về nhà, cũng bị hỏi đã đi đâu.
Kết quả Đan Tuệ không nhịn được kích động, nghịch ngợm làm trò nói: "Mọi người đoán đi."
Thấy trạng thái của cô bé hơi đắc ý và thích chí, mọi người liền biết cô bé có chuyện vui.
Hưng Vũ nói ra suy đoán của mình đầu tiên: "Chị cả, có phải chị ra ngoài chơi trò chơi với người khác lại thắng không?"
Đan Tuệ dứt khoát lắc đầu với cậu bé.
Đan Đồng lại đoán: "Vậy là đã ăn đồ ăn ngon ở bên ngoài."
Đan Tuệ vẫn lắc đầu.
Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cùng nhìn cô bé, đợi cô bé nói ra đáp án.
Đan Tuệ mỉm cười lại đắc ý một lúc, sau đó giọng nói vang lên: "Con thi đậu đoàn ca múa rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-355.html.]
Nghe được câu này, Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đều ngơ ra.
Vẫn là Trân Trân phản ứng trước, bên môi nhuốm lên ý cười, nhìn Đan Tuệ hỏi: "Thật không? Hôm nay công bố thành tích rồi à?"
Đan Tuệ đắc ý nói: "Đương nhiên là thật rồi, con cố ý không nói với mọi người thời gian đoàn ca múa công bố kết quả, chính là hôm nay. Con cùng Đậu Đậu đi xem, con thật sự đậu rồi."
Trân Trân nhìn Chung Mẫn Phân, lại nhìn Thị Hoài Minh, rồi nhìn Đan Tuệ.
Thấy ba người đều vẫn mang dáng vẻ không dám tin tưởng lắm, suốt nửa ngày vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt.
Đan Tuệ không hài lòng với biểu hiện của họ, nhìn họ nói: "Sao mọi người không kích động chút nào vậy?"
Đan Tuệ nói xong, Đan Đồng và Hưng Vũ kích động trước, cùng đập bàn reo: "Chúc mừng chị cả thi đậu đoàn ca múa!"
Hai đứa trẻ reo hò như vậy, Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung mẫn Phân dĩ nhiên cũng bật cười lên.
Ba người gắp đồ ăn cho Đan Tuệ, Trân Trân nói: "Mẹ biết mà, Tuệ Tuệ nhà chúng ta là đỉnh nhất!"
Đan Tuệ không hề khiêm tốn đắc ý nói: "Tất nhiên rồi ạ."
Chuyện Đan Tuệ còn nhỏ tuổi nhưng đã thi đậu đoàn ca múa đã nhanh chóng truyền khắp đại viện.
Chạm mặt trong đại viện, mọi người đều sẽ khen ngợi Đan Tuệ vài câu, nói cô bé có bản lĩnh, có tiền đồ.
Học sinh tốt nghiệp cấp hai nhà người khác tòng quân nhập ngũ đều ít nhiều dựa vào quan hệ trong nhà, mà một cô bé mười tuổi như Đan Tuệ lại dựa vào bản lĩnh của mình thi đậu đoàn ca múa thành phố, không phải rất giỏi sao?
Con cái có tiền đồ, Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân dĩ nhiên đều rất vui.
Nhưng ngoài vui ra, cũng có chút cảm xúc khác.
Buổi tối tắm rửa xong, vào phòng ngồi xuống.
Trân Trân nói với Thị Hoài Minh: "Không ngờ Tuệ Tuệ thật sự thi đậu rồi."
Thực ra Thị Hoài Minh cũng khá bất ngờ: "Vậy xem ra mắt nhìn của cô giáo ở cung thiếu nhi không sai, con bé chính là người thuộc ngành này."
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh: "Con bé có thể thi đậu, em cũng rất vui, chỉ là tuổi còn nhỏ như vậy đã vào đoàn, có hơi không nỡ."
Thị Hoài Minh nói: "Bản thân nó chọn, nó muốn đi, vậy thì để nó đi là được rồi. Như thế cũng rất tốt, ít nhất là ở lại nơi này, nếu đi làm lính, vậy còn phải đến nơi khác đi bộ đội, không gặp mặt mấy năm."
Nói cũng đúng, Trân Trân gật đầu.
Nhưng cô vẫn có chút cảm khái, chậm rãi nói: "Bọn trẻ đều lớn lên từng ngày, đảo mắt đã sắp rời khỏi vòng tay của người làm cha mẹ như chúng ta rồi. Qua năm phải đi mất ba đứa, Trình Trần đi làm lính, Tử Nhiên xuống nông thôn, Tuệ Tuệ vào đoàn."
Thị Hoài Minh: "Chúng cũng nên có cuộc đời của riêng mình rồi."