Cô vợ của sĩ quan - Chương 344
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:28:08
Lượt xem: 26
Đi ra khỏi cung thiếu nhi, Đan Tuệ vừa mệt vừa mãn nguyện.
Đi về hướng về nhà một đoạn, Đậu Đậu hỏi cô bé: "Em thật sự định sau này mỗi ngày đều đến học sao?"
Nhắc tới việc học múa, Đan Tuệ lại bất giác nhón chân nhảy lên.
Cô bé vui vẻ tung tăng nhìn Đậu Đậu đáp: "Đúng vậy, em rất thích."
Đậu Đậu lại hỏi: "Vậy em muốn nói với chú thím không?"
Đan Tuệ nghĩ ngợi: "Không nói với họ trước đã, không biết họ có cho em học không, họ luôn bảo em học hành chăm chỉ đàng hoàng, nhưng học hành chăm chỉ có ích gì, ai khi không lãng phí nhiều thời gian như thế vào việc học."
Cho dù ở trường, muốn làm cán bộ lớp cán bộ khối, hoặc là muốn có được biểu dương và phần thưởng khác đều không dựa vào thành tích văn hóa mà là xem biểu hiện chính trị của cá nhân. Tới nơi khác, càng là vậy.
Hiện tại, dưới bối cảnh thời đại này, tri thức văn hóa là thứ vô dụng nhất.
Không chỉ vô dụng, tới khi đó còn có thể trở thành một loại gánh nặng.
Nhưng bởi vì bình thường Trân Trân và Thị Hoài Minh sẽ kiểm tra tình hình học tập của Đan Tuệ định kỳ, cho nên lúc ở trường, vào giờ học văn hóa, Đan Tuệ vẫn lắng nghe rồi nắm vững.
Giữa những đứa trẻ dĩ nhiên có bí mật của riêng chúng.
Đan Tuệ nói không muốn để người nhà biết, đương nhiên Đậu Đậu cũng giúp cô bé giữ bí mật.
Hai người đi về đại viện đã là lúc chập tối.
Tách ra ở con ngõ, ai về nhà nấy, đợi cha mẹ mình tan làm về, ngồi xuống ăn cơm.
Dựa theo ước định lúc trở về, Đan Tuệ và Đậu Đậu đều không nói với người nhà chuyện chúng ra khỏi đại viện đi chơi.
Sau đó, chiều hôm sau, sau khi cha mẹ đều đi làm, hai người lại lặng lẽ chuồn khỏi đại viện, đến cung thiếu nhi.
Cuộc sống của bọn trẻ vĩnh viễn rực rỡ sắc màu.
Cho dù chỉ là bắt được một con ve, cũng có thể vui vẻ cả một mùa hè.
So ra, cuộc sống của người lớn khô khan và đơn điệu hơn nhiều.
Đặc biệt là ở thời đại không cho phép cá tính sinh tồn này, người lớn gần như đều lặp đi lặp lại cuộc sống gần giống nhau.
Mỗi ngày Trân Trân vẫn cùng đi làm, tan làm với A Văn.
Sau khi tan làm, họ ở nhà bên người nhà, trồng rau nuôi gà, dấy lên cảnh khói lửa nhân gian.
Nếu nói có gì thay đổi, đó chính là tuổi tác đang dần già đi, bọn trẻ đang chậm rãi lớn lên.
Bọn trẻ từ nằm trong tã ê a học nói trước đây, tới bây giờ đã có thể chạy khắp cả thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-344.html.]
Mà có một lứa trẻ em lớn lên với thời gian, ắt có một lứa người đang dần già đi với thời gian.
Mấy năm qua, Chung Mẫn Phân đã già đi rất nhanh, như bây giờ, tóc trên đầu bà đã bạc hết, gần như không tìm ra được mấy sợi tóc đen. Lưng cũng khom, chân cũng không còn thẳng nữa, răng bắt đầu lỏng lẻo rơi rụng, tai cũng ngày càng lảng đi.
Chuyện duy nhất còn lại trong cuộc sống của bà chính là nhìn bọn trẻ trưởng thành.
Giống như là ngắm bình minh lên, nhìn cỏ đ.â.m chồi.
Kỳ nghỉ hè đã nhanh chóng đi tới hồi kết.
Ngày cuối cùng, Đan Tuệ và Đậu Đậu rời khỏi phòng học múa của cung thiếu nhi.
Trước khi đi, Đan Tuệ nói với cô Lục: "Cô Lục, ngày mai bọn em phải khai giảng rồi, cha mẹ em rất nghiêm, em không dám trốn tiết không học, sau này em có thể không có thời gian tới học múa với cô nữa."
Cô Lục xoa đầu cô bé nói: "Không sao, chỉ cần em thích, tự ở nhà cũng luyện được."
Đan Tuệ vẫn cảm thấy rất luyến tiếc trong lòng, nghĩ nếu có thể theo cô Lục học múa mãi thì tốt rồi.
Tuy múa rất mệt rất vất vả nhưng cô bé thích, mệt cũng cảm thấy rất vui.
Cô bé không thích cuộc sống ở trường học, cảm thấy rất nhàm chán.
Ôm tâm trạng và suy nghĩ này rời khỏi cung thiếu nhi.
Đan Tuệ đi trên đường, đá hòn đá nhỏ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Em không muốn khai giảng chút nào."
Đậu Đậu nhìn cô bé hỏi ngược lại một câu: "Ai muốn khai giảng đâu chứ?"
Nói ra cũng phải, đâu có bao nhiêu người thích khai giảng.
Những người nói thích đi học đó, hầu hết cũng đều là để chứng tỏ bản thân mà thôi.
Đan Tuệ mới tí tuổi đã than thở như người già.
Than xong lại nhìn Đậu Đậu nói: "Chi bằng không đi học nữa, mỗi ngày đều nghe những giáo dục tư tưởng chính trị ở trường học, nghe tới mức đau đầu. Tiếp nhận giáo dục trên tư tưởng xong, lại tiếp nhận giáo dục lao động, thật sự rất mệt mỏi."
Nghe Đan Tuệ nói như vậy, Đậu Đậu vội đưa mắt nhìn xung quanh.
Thấy xa gần đều không có ai, Đậu Đậu thở phào nhỏ tiếng nói: "Em đừng nói như vậy, rất phản động, nếu bị người khác nghe thấy, lúc trường học mở cuộc họp phê bình, em phải lên bục làm kiểm điểm!"
Đan Tuệ bĩu môi, không nói nữa.
Về đến nhà, thời gian đã không còn sớm, Đan Tuệ và Đậu Đậu tách ra về nhà ăn cơm.
Trên bàn cơm, Trân Trân và Thị Hoài Minh luân phiên nói với bọn trẻ trong nhà: "Nghỉ hè kết thúc rồi, ngày mai sẽ khai giảng, các con đều tập trung lại, đừng nghĩ chuyện chơi nữa, tới trường nên nghiêm túc vẫn phải nghiêm túc."
Đan Đồng và Hưng Vũ cùng đáp: "Con biết rồi."