Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 318

Cập nhật lúc: 2024-09-19 16:15:27
Lượt xem: 37

Ban đêm.

Bóng đêm đen như mực, ánh trăng trong vắt như nước.

Trân Trân đẩy cửa từ trong viện bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô đi từng bước chân nhè nhẹ, cúi đầu đi về phía hẻm.

Đi tới đầu hẻm liền gặp A Văn cũng đang từ trong nhà bước ra. Hai người nắm tay nhau đi vào trong ngõ nhỏ, không ai nói với ai lời nào, cố gắng đè thấp hô hấp và nhịp tim, hướng về góc Tây Bắc của Đại Viện.

Đến góc Tây Bắc, nhìn thấy căn nhà trệt, hai người trực tiếp đi tới căn nhà thứ ba rồi gõ nhẹ cửa.

Trong căn nhà thấp bé, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn đã ngủ rồi.

Mí mắt Lý Sảng không có chút buồn ngủ nào, nằm xuống cũng ngủ không được, liền tựa ở đầu giường lộ ra vẻ mặt thất thần.

Khoảnh khắc nghe được tiếng đập cửa, cô ấy còn tưởng là mình nghe lầm, cũng không để ý gì nhiều.

Nhưng về sau khi nghe được hai tiếng gõ cửa nữa, cô ấy chậm rãi lấy lại tinh thần, nhấc người lên nghe một hồi.

Nghe ra đúng là có tiếng đập trên cửa nhà cô ấy, Lý Sảng bước nhẹ xuống giường, đi tới bên cạnh cẩn thận mở cửa ra.

Mở cửa liền nhìn thấy A Văn cùng Trân Trân đang đứng ở bên ngoài, trong nháy mắt cô ấy ngây ngẩn cả người.

Nhưng cô ấy cũng phản ứng rất nhanh.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo A Văn và Trân Trân vào nhà, đóng cửa lại rồi nhỏ giọng nói: "Sao các em lại tới đây?"

A Văn và Trân Trân cũng nhỏ giọng nói chuyện: "Tới thăm chị một lát.”

Nhìn thấy Lý Sảng, cũng nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại của cô ấy.

Căn nhà nhỏ tầm mười mét vuông cũ nát có mái rất thấp, không gian chật chội đến mức bất tiện.

Lý Sảng tỏ vẻ không quan tâm đến những thứ này, nói: "Có gì đáng nhìn hả?"

Vừa nói vừa đuổi hai cô: "Đây không phải nơi các em nên đến đâu, nhanh đi về đi."

Vừa mới tới, Trân Trân và A Văn đương nhiên cũng không lập tức rời đi.

Các cô cũng không hỏi thừa xem Lý Sảng gầy đây có ổn hay không, trực tiếp lấy ra một phong thư, đút vào trong tay Lý Sảng nói: "Chị dâu, cái này chị cầm lấy, có dịp chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Trong phong thư đương nhiên không chứa gì khác ngoài tiền.

Lý Sảng đương nhiên không muốn nhận, nhìn Trân Trân và A Văn nói: "Trong đại viện có phát sinh hoạt phí."

Trân Trân nắm lấy tay cô ấy, hai tay hơi dùng sức, trong giọng nói cũng không tự chủ được mà trầm xuống: "Trong đại viện phát tiền sinh hoạt nhiều hay ít, chị không để ý tới mình nhưng cũng không để ý tới bọn nhỏ sao? Nếu chị vẫn coi bọn em là bạn bè thì nhận lấy."

Nghe được hai từ “bạn bè”, hốc mắt Lý Sảng trong nháy mắt ướt đẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-318.html.]

Cô ấy nhắm mắt lại, cúi đầu nghĩ một hồi, cố nén nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Cảm ơn các em còn coi chị là bạn, nhưng chị không thể làm liên lụy tới các em...... Các em nếu còn coi chị là chị thì nghe lời chị đi, về sau không được tiếp tục tới tìm chị nữa......"

A Văn nhất là thích khóc, nghe Lý Sảng nói như vậy nước mắt như hạt châu rơi xuống.

Trân Trân cũng không nhịn được, mím chặt bờ môi, nước mắt lại dâng đầy hốc mắt.

Lý Sảng hít sâu một cái.

Cô ấy đưa tay ôm A Văn rồi lại ôm Trân Trân.

Lúc ôm Trân Trân, cô ấy sờ đầu của Trân Trân, nói với cô: "Ngoan, nghe lời, về sau đừng đến nữa."

Trân Trân nhịn không được rơi nước mắt, giọng mũi nặng dần: "Vậy chị nhận phong thư này đi."

Lý Sảng lặng tiếng một hồi lâu, sau đó âm thanh nghẹn ngào đáp: "Được, chị nhận."

Trân Trân cùng A Văn lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi, chỉ ở trong ngôi nhà đó mấy phút.

Về đến nhà rửa lên giường, cảm xúc Trân Trân vẫn còn chưa ổn định lại.

Ngồi dưới ánh đèn ngủ, Thị Hoài Minh nhìn cô hỏi: "Đi qua đó rồi?"

Trân Trân cúi đầu nói: "Vâng, em và A Văn đưa tiền cho chị ấy, nói đơn giản mấy câu liền đi ra. Chị ấy vạch rõ ranh giới với chúng em, nói về sau đừng có tới tìm chị ấy nữa, nói sợ liên luỵ đến chúng ta, không muốn để cho chúng ta bị liên lụy."

Thị Hoài Minh đưa tay ôm Trân Trân vào trong ngực, bàn tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u vai của cô.

Trân Trân tựa ở trên bả vai anh, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi nói: "Anh Ba, anh nói về sau vẫn sẽ như vậy sao?"

Thị Hoài Minh cũng không biết, nhưng nhẹ nhàng nói: "Sẽ không đâu."

Trả lời là sẽ không, cái đó cũng là chuyện sau này.

Trân Trân và A Văn nghe lời Lý Sảng, về sau cũng không có đi qua tìm cô ấy nữa.

Nhưng các cô sẽ lặng lẽ đưa đồ cho cô ấy, đồ ăn đồ dùng kỳ thật còn thiết thực hơn đưa tiền.

Mùa thu mới tới, mùa hè đã qua nhưng thời tiết vẫn mười phần khô nóng như cũ.

Nghỉ hè vừa mới qua một nửa, mà năm nay nghỉ hè cũng đã mất đi sự ý nghĩa.

Không lên lớp học nên đương nhiên cũng không ai để ý những ngày nghỉ này.

Một ngày mùa thu bắt đầu.

Chạng vạng tối, mặt trời dần buông xuống, ánh đỏ chiếu lên mái chuồng gà.

Nhìn Đan Tuệ, Đan Đồng cùng Hưng Vũ trong sân chơi nghịch đất giống như con khỉ, Chung Mẫn Phân lên tiếng nói: "Ôi, chơi cho sạch sẽ chút đi, hôm nay là lập thu, buổi tối cũng không được tắm rửa đâu."

Nghe nói như vậy, Đan Tuệ lập tức chạy tới hỏi: "Lập thu sao lại không thể tắm tối ạ?"

Chung Mẫn Phân không giải thích, chỉ nói lại: "Dù sao cũng không được tắm rửa."

Loading...