Cô vợ của sĩ quan - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:55:29
Lượt xem: 35
Thị Hoài Minh ở sau lưng cô cũng nghiêng người nằm xuống, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: "Mẹ và bọn nhỏ đều ngủ, chúng ta cũng ngủ sớm như vậy có phải khá đáng tiếc không?"
Trân Trân nhắm hai mắt: "Không đáng tiếc, dưỡng tinh thần cho tốt để ngày mai đi học."
Thị Hoài Minh đặt tay ở bên hông cô, "Có thật không?"
Trân Trân bị hơi thở của anh làm cho lỗ tai ngứa ngáy, cười một cái di chuyển về phía trước, "Em muốn đi ngủ."
Thị Hoài Minh kéo chăn ôm cô trở lại trong lồng ngực, âm thanh càng thấp, "Làm xong ngủ tiếp."
Trân Trân vừa thở vừa cười, duỗi tay véo éo anh một cái nói: "Em biết ngay anh sẽ không vô duyên vô cớ mua chocolate cho em mà!"
Chơi đùa mệt rồi, Trân Trân nằm nhoài trong lồng n.g.ự.c của Thị Hoài Minh, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Ngày kế tỉnh lại ở trong tiếng đồng hồ báo thức, bảo con rời giường, rửa mặt ăn cơm, đưa con đến lớp mầm non.
Đưa con tới lớp mầm, Thị Hoài Minh đi làm, Trân Trân thì đạp xe tới đại học sư phạm Hi Thành.
Cô chỉ đi học môn mình muốn, thời gian cũng là dựa theo lịch trình của bản thân.
Vì không để cho mình có vẻ quá giống người già đầu rất quái dị, Trân Trân trang điểm khá trẻ.
Cũng may vóc người cô mảnh khảnh không biến tướng, da đẹp ánh mắt cũng sáng sủa, vì thế ngược lại cũng có thể ăn mặc ra khí chất của người trẻ tuổi.
Đạp xe tới trường học, cô đậu xe đạp ở nhà xe.
Cô vốn định tự mình đi tìm phòng học, nhưng lúc đến trước lớp học thì gặp Thị Đan Linh, nên Thị Đan Linh dẫn cô đến phòng học.
Lúc đi lên lầu, Trân Trân hỏi Thị Đan Linh: "Linh Linh, không phải cháu cố ý ở đây chờ thím chứ?"
Đúng là cố ý, nhưng Thị Đan Linh nói: "Không phải, vừa vặn cháu cũng học môn này."
Thị Đan Linh dẫn Trân Trân đến phòng học.
Tuy là đi cửa sau, ngồi hàng cuối cùng, nhưng Trân Trân vẫn không nhịn được mà cảm thấy căng thẳng.
Sau khi cô ngồi xuống chỗ ngồi gần Thị Đan Linh, theo bản năng cong chân thẳng lưng.
Khi cô đang căng thẳng, mấy cô gái hàng trước chợt xoay người chào hỏi với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-294.html.]
Trân Trân phản ứng chậm, sửng sốt, sau đó nhớ lại mấy cô gái này là bạn chung ký túc xá của Thị Đan Linh, bèn vội cười chào hỏi: "Chào các cháu, chào các cháu."
Chào hỏi bạn cùng phòng của Thị Đan Linh một lúc, quả thực thả lỏng hơn.
Chốc lát sau tiếng chuông vang lên, mấy hàng trước trong phòng học được ngồi đầy, giảng viên lại đi vào, tiết học bắt đầu.
Thấy giảng viên đứng trên bục giảng giảng bài, Trân Trân càng căng thẳng hơn.
Dù sao không phải học sinh nơi này, cô cũng không dám nhìn giảng viên, bèn hạ thấp lông mày nhìn bàn học, vểnh tai lên nghe.
Lúc cần xem bảng đen, cô mới có thể yên lặng hít một hơi giương ánh mắt nhìn bảng đen.
Học hai môn ngày đầu tiên, tất cả đều vượt qua trong cơn sốt sắng.
Buổi trưa trở về đón con, bị A Văn và Lý Sảng hỏi cảm nhận, cô ngại ngùng không nói gì.
Hai môn đần độn u mê, cũng không có gì đáng nói.
Buổi tối rửa mặt xong ngồi trước bàn viết chữ, hai tay chống trên bàn nâng mặt đờ ra, cẩn thận nhớ lại trạng thái hôm nay lên lớp của mình, Trân Trân không tự chủ mím chặt môi.
Thị Hoài Minh cầm vài cuốn sách đặt bên cạnh cô, thấy cô nâng mặt mím môi đờ ra, bèn hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Trân Trân nâng mặt trực tiếp quay đầu nhìn về phía anh, chốc lát nói: "Hôm nay em học hai môn quá khẩn trương."
Thị Hoài Minh không cảm thấy có gì cả, "Lần đầu tiên lên lớp, căng thẳng rất bình thường, từ từ thôi."
Trân Trân nhìn sách đặt trên bàn, vươn tay lấy tới lật một chút, "Đây là cái gì?"
Thị Hoài Minh ngồi ở bên giường, sát bên bàn viết chữ, nhìn cô nói: "Dựa theo những môn trên thời khoá biểu của em, anh nhờ người ta tìm sách giáo khoa cho em, khi đi học mang theo dùng."
Trân Trân lật một lát sau đó thu dọn mấy cuốn sách.
Cầm sách trong tay, cô lại quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, cổ vũ mình: "Em sẽ kiên trì!"
Thị Hoài Minh nhìn cô cười một cái, lên tiếng: "Ừ."
Trân Trân duỗi tay ra véo anh, "Không cho phép gạt em!"
Thị Hoài Minh nắm tay cô, "Thật ~ vợ anh nhất định có thể kiên trì tới cùng!"
Trân Trân thoả mãn: "Vậy còn tạm được."