Cô vợ của sĩ quan - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-09-15 20:47:25
Lượt xem: 68
Trong đường hẻm phủ kín ánh trời chiều màu đỏ.
Trân Trân đẩy cổng lớn sân nhà, phủ ánh trời chiều tiến vào sân.
Đại Bạch ngoắt ngoắt cái đuôi chào đón bên cạnh cô, cô vươn tay sờ đầu chó của nó.
Chung Mẫn Phân ở trong nhà ló đầu ra ngoài xem, nhìn thấy Trân Trân trở về, vội ra đón hỏi: "Rốt cuộc sao rồi hả con?"
Buổi chiều vội trở về hai lần, hai lần đều gấp đến mức không nói gì, lại đi ra ngoài rồi.
Bà ở nhà trông hai đứa bé, không thoát thân được, cũng không thể đi ra ngoài hỏi một câu.
Hiện tại Trân Trân đương nhiên đã có thời gian.
Cô vào nhà rót nước, uống hơn nửa ly nước mới nói với Chung Mẫn Phân: "Con đi tìm A Văn, phát hiện A Văn không ở nhà, đứa nhỏ vừa ra đời cũng không ở đó, bảo mẫu Tiểu Tưởng cũng không biết cô ấy đi đâu, con mới hoảng hốt. Con và Tiểu Tưởng đi ra ngoài tìm một vòng thì tìm thấy A Văn ở bờ sông, cô ấy ôm con muốn nhảy xuống sông."
Nghe nói như thế, Chung Mẫn Phân cả kinh, con mắt cũng trợn tròn.
Bà bắt lấy tay Trân Trân ngay lập tức, giọng điệu cũng gấp gáp, "Thế nào? Bây giờ không sao chứ?"
Trân Trân chầm chậm nói: "Con tìm được sớm, kéo cô ấy về, nhưng lại dằn vặt một chuyến như thế, có thể không có chuyện gì sao? Hiện tại nằm ở trong bệnh viện truyền nước, đang ở cữ mà thành như vậy, sau này cũng không biết có thể để lại mầm bệnh hay không."
Chung Mẫn Phân ngẫm lại cũng cảm thấy đáy lòng bốc lên hơi lạnh.
Bà nhăn mặt, giọng điệu lo lắng, "Sao con bé lại nghĩ không thông như thế chứ!"
Trân Trân thở dài, "Bởi vì những chuyện lung ta lung tung, đứa bé này của cô ấy vốn sinh rất áp lực, lúc sinh lại khó sinh, suýt nữa thì chết. Thân thể yếu ớt đến nổi như thế, chuyện gì cũng kìm nén trong lòng, tâm trạng có thể tốt hơn chỗ nào? Hơn nữa phụ nữ sau sinh vốn có tâm tư rất nhạy cảm, thêm vào xảy ra những chuyện phiền muộn như thế, ai có thể chịu được?"
Chung Mẫn Phân có chút giận dữ, "Nếu như A Văn xảy ra chuyện gì thật, cả đời nhà họ Liễu bọn họ không thể an lòng."
Trân Trân: "Nếu xảy ra chuyện gì thật, bà mẹ chồng kia của cô ấy cũng chưa chắc sẽ hổ thẹn, nói không chừng…"
Câu phỏng đoán lòng người ác độc tiếp theo không thể nói ra được.
Chung Mẫn Phân và Trân Trân đang nói chuyện, Thị Hoài Minh trở về.
Vẫn chưa đi lấy cơm, nhìn thấy Thị Hoài Minh trở về, Trân Trân vội đi lấy hộp cơm chuẩn bị đến nhà ăn lấy cơm.
Thị Hoài Minh nhìn ra vẻ mặt của Trân Trân khác lạ, vươn tay đỡ lấy hộp cơm và phiếu cơm, hỏi cô: "Đã xảy ra chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-281.html.]
Bởi vì Liễu Chí đang đi làm thì rời đi, anh biết chắc là A Văn xảy ra vấn đề, nhưng không biết cụ thể là chuyện gì.
Trân Trân thở dài một hơi, bèn đến nhà ăn lấy cơm cùng Thị Hoài Minh.
Đi trên đường, Trân Trân kể lại chuyện chiều hôm nay xảy ra với Thị Hoài Minh một lần nữa.
Thị Hoài Minh nghe xong nói: "Tình huống hiện tại của cô ấy, vấn đề trong lòng hẳn còn nghiêm trọng hơn vấn đề thân thể. Cô ấy cần bộc phát hết tâm tình, cũng cần được quan tâm và chăm sóc nhiều hơn, cần người dẫn đường mở lối."
Trân Trân gật đầu, "Từ từ đi."
A Văn không có ở lâu trong bệnh viện, truyền nước xong Liễu Chí liền dẫn cô ấy về.
Bận rộn nửa ngày, về đến nhà ăn một chút gì đó rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sợ cô ấy nghĩ không thông lại làm ra chuyện gì cực đoan, Liễu Chí đương nhiên ở bên cạnh chăm sóc cô ấy từng giây từng phút.
Anh ta sẽ không nói những lời chót lưỡi đầu môi, cứ canh giữ ở trước mặt đút cô ấy ăn cơm, rót nước cho cô ấy, chú ý nhu cầu của cô ấy từng giây phút.
Liễu Chí dù sao cũng có nghề nghiệp đàng hoàng, không thể vẫn luôn ở mãi trong nhà.
Sáng sớm hôm sau trước khi đi làm, anh ta lén lút nói với bảo mẫu Tiểu Tưởng: "Lúc tôi không ở nhà, làm phiền cô coi chừng cô ấy nhiều hơn, nhất định đừng để cho cô ấy ở một mình, nếu chăm sóc tốt tôi sẽ tăng lương cho cô."
Tiểu Tưởng cũng nghĩ trong lòng mà sợ, trịnh trọng gật đầu nói: "Tôi sẽ coi chừng cô ấy."
Dặn dò xong xuôi với Tiểu Tưởng, trong lòng hơi ổn định một chút, Liễu Chí không đi làm phiền A Văn và đứa nhỏ còn chưa tỉnh ngủ, thu dọn hành trang đi ra ngoài.
Ra sân đụng mặt Thị Hoài Minh, hai người cùng đến đơn vị.
Nhà Liễu Chí xảy ra những việc này cũng không phải bí mật gì, Thị Hoài Minh quan tâm hỏi anh ta: "Anh có ổn không?"
Giọng Liễu Chí thả lỏng nói: "Tôi không ổn cũng phải ổn, nếu tôi không tiếp tục gánh vác, cái nhà này sẽ hoàn toàn tiêu tùng."
Hai người sóng vai đi về phía trước, bước tiến nhất trí.
Thị Hoài Minh: "Anh định làm như thế nào?"
Liễu Chí: "Không có cách nào hay, mẹ tôi e là không chấp nhận được chuyện này, không hóa giải được mâu thuẫn, chỉ có thể không cho A Văn và bà ấy gặp mặt nữa. Còn bên mẹ tôi, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, ai bảo tôi do bà ấy sinh ra chứ."
Thị Hoài Minh: "Nghĩ được vậy là tốt rồi, quả thực không có cách nào song toàn."
Liễu Chí thở dài một hơi, "Hiện tại biết tôi rất ngưỡng mộ cậu đó."