Cô vợ của sĩ quan - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-09-11 14:39:23
Lượt xem: 88
Chờ Đại Bạch lên xe rồi, Thị Hoài Minh mới lái xe trở lại trường học.
Anh đi nói một tiếng trước với hiệu trưởng, sau khi được hiệu trưởng đồng ý, thì dẫn theo Đại Bạch rời khỏi trường học.
Trên xe có thêm một Đại Bạch, bầu không khí lập tức ấm áp, vui vẻ hơn nhiều.
Đại Bạch nằm rạp trên mặt đất, lắc lư cái đuôi, ngửa đầu gâu gâu kêu loạn, trong mắt đều là vẻ hạnh phúc xán lạn và hài lòng.
Trân Trân cười, nói chuyện với nó: "Sau này mày cũng là một phần tử trong gia đình chúng tao rồi."
Đại Bạch dĩ nhiên không nói được tiếng người, ở bên cạnh, Chung Mẫn Phân nói vào: "Con chó này được nuôi thông minh thật."
Trân Trân nhìn về phía Chung Mẫn Phân: "Dạ, như đứa trẻ con ấy."
Mặc dù dùng tuổi tác của Đại Bạch để nói thì nó đã không còn là tuổi của trẻ con nữa.
Bởi vì học viện quân đội cách xa quân khu, Thị Hoài Minh phải chạy xe hơn nửa tiếng mới đến.
Sau khi bố trí vị trí công tác xong, cũng sắp xếp xong chỗ ở, Thị Hoài Minh dĩ nhiên là lái xe đi thẳng tới khu dân cư.
Phòng ở bên trong khu dân cư được bày trí rất khác biệt.
Thị Hoài Minh lái xe tiến vào một khu nhà lầu, nhà ở nơi này đều là nhà hai tầng cùng với sân vườn.
Sau khi tiến vào khu dân cư, Trân Trân và Chung Mẫn Phân vẫn còn nhìn ra bên ngoài.
Đan Tuệ vô cùng tò mò với thế giới xa lạ trước mắt này, dĩ nhiên cô bé vẫn luôn ghé vào trên cửa sổ để nhìn ra ngoài.
Nhìn một tầng lầu và sân vườn tọa lạc ngay ngắn ở đây, Trân Trân lên tiếng trước: "Nhà này thật đẹp, trông khá giống phong cách phương tây."
Từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà vô cùng độc đáo, sân vườn có cửa sắt lớn, có phong cách châu Âu cũng rất khí thế, giống như một tòa biệt thự nhỏ.
Chung Mẫn Phân hỏi Thị Hoài Minh: "Chúng ta cũng ở nhà như vậy sao?"
Thị Hoài Minh trả lời: "Đúng vậy, mẹ à, sẽ tới ngay thôi."
Thị Hoài Minh vừa nói xong, chưa tới hai phút, anh đã dừng xe phía trước cửa lớn bên ngoài một cái sân.
Anh dừng xe xong, xuống xe, đi tới trước mở cửa sân ra, sau đó trở về mở cửa xe, ôm Đan Tuệ xuống dưới.
Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng ôm mấy đứa nhỏ xuống theo, Đại Bạch cũng nhanh nhẹn nhảy xuống.
Thị Hoài Minh thả Đan Tuệ xuống đất để cô bé đi, anh đi tới chỗ xe ôm hai rương hành lý xuống trước.
Trân Trân và Chung Mẫn Phân thì đi vào cửa sân, chỉ thấy trong sân ngoại trừ một cái nhà trệt nhỏ, còn có một gốc cổ thụ lớn màu xanh um tùm.
Chung Mẫn Phân đi tới trước cửa nhà trệt nhìn thử, chỉ thấy bên trong đặt một cái nồi và các vật dụng nhà bếp, là phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-232.html.]
Trân Trân ôm đứa nhỏ, ngửa đầu hỏi Thị Hoài Minh: "Anh ba, đây là cây sơn trà à?”
Thị Hoài Minh đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn lên cái cây trước mắt, trả lời: "Ừm, là một gốc cây sơn trà."
Trân Trân quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt đều là ý cười: "Em rất thích nơi này."
Đúng là trước khi đến đây cô cũng đã phỏng đoán như vậy, còn tốt hơn cả khi ở trường quân đội.
Nhà lầu phong cách tây xinh đẹp, sân vườn thật lớn, còn gốc sơn trà trước mắt cũng vô cùng tươi tốt.
Nhìn Trân Trân vui thành dáng vẻ này, Thị Hoài Minh dĩ nhiên cũng cảm thấy thích, trong lòng hay trong mắt đều là ấm áp.
Anh và Trân Trân nhìn gốc sơn trà một hồi lâu, sau đó xách túi hành lý đi vào nhà, dự định chuyển hết hành lý xuống trước.
Nhìn thấy sắp chạng vạng tối tới nơi, phải tranh thủ thu dọn một chút, ban đêm còn phải ở lại.
Chờ sau khi Thị Hoài Minh cất kỹ giường nhỏ lấy từ trên xe xuống, Trân Trân và Chung Mẫn Phân mới thả Hưng Vũ và Đan Đồng tới trong giữa giường nhỏ để chúng nằm chơi, sau đó lại cùng Thị Hoài Minh đi chuyển hành lý trên xe xuống.
Đại Bạch đi theo Đan Tuệ chơi bên dưới cây sơn trà, cũng xem như giúp trông đứa nhỏ.
Sức lực của Trân Trân và Chung Mẫn Phân không lớn, chuyển hành lý dĩ nhiên cũng đều cầm vài đồ tương đối nhẹ.
Trân Trân ôm một túi quần áo vào nhà thả xuống, trêu chọc cặp song sinh, rồi lại đi ra ngoài chuyển chuyến thứ hai.
Đi tới bên cạnh xe, cô đưa tay túm túi hành lý trên xe.
Túi hành lý kéo tới thùng xe, cô quay đầu vừa đi tới cửa sân được chừng hai bước, còn chưa đi vào bên trong sân, chợt nghe thấy một tiếng nói vô cùng quen thuộc, gọi cô: "Chị Trân Trân?"
Trân Trân nghe tiếng, quay đầu lại, chỉ thấy đó là A Văn.
A Văn buộc hai túm tóc về phía sau đầu, bên cạnh đi theo một bé con, trong n.g.ự.c còn ôm một đứa.
Trong giây phút nhìn thấy A Văn, đôi mắt Trân Trân sáng lên, cười vang nói: "A Văn?"
Xác định đúng là Trân Trân, A Văn đi thẳng tới trước mặt Trân Trân, trong mắt cũng đều là ý cười: "Thật đúng là chị?"
Cô ấy ở nhà bên cạnh.
Nghe con gái Đậu Đậu nói sát vách có người chuyển tới, cô ấy mới đi ra nhìn thử.
Không nghĩ tới lần xem xét này, lại nhìn thấy Trân Trân đã lâu không gặp, có hơi ngoài ý muốn của cô ấy.
Trân Trân cũng hơi bất ngờ, dù sao không nghĩ tới chỉ mới đến đây đã gặp được A Văn.
Cô cười nói: "Là tôi nha, lúc đầu trước khi đến tôi còn muốn đợi ở đây xong, chờ dọn dẹp xong rồi lại đi tìm cô, không nghĩ tới lại đụng phải lúc này."
A Văn cười vô cùng vui vẻ: "Quá tốt rồi, sau này chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày."
Trân Trân cũng vui vẻ: "Bây giờ cách gần như vậy, chắc chắn có thể gặp nhau mỗi ngày."