Cô vợ của sĩ quan - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:25:17
Lượt xem: 95
Chỉ trong một ngày rưỡi này, Thị Hoài Hà đã nhìn rõ thái độ của Thị Hoài Minh.
Đã không chiếm được ích lợi gì còn bị oan ức chịu nhiều thiệt thòi, không có nơi nào để trút giận nên đương nhiên sau đó cô ta không làm phiền Trân Trân nữa. Hoàn toàn ngậm chặt miệng, cái gì thuận mắt cái gì vừa mắt cũng không thèm nói nữa.
Đương nhiên Thị Hoài Hà chỉ không nói ở trong nhà, còn khi đến nhà Ngô Đại Phượng, cô ta vẫn tiếp tục cùng Ngô Đại Phượng nói chuyện hăng say.
Ở đây cũng chỉ có Ngô Đại Phượng mới có thể hiểu cô ta, hiểu được những bất bình trong lòng cô ta, vì vậy ngoài việc ăn và ngủ ở nhà, cô ta sẽ dành hết thời gian còn lại ở nhà của Ngô Đại Phượng.
Cũng chỉ khi ở bên Ngô Đại Phượng, cô ta mới có thể cảm thấy thoải mái.
Vì cô ta ít nói và không gây rắc chuyện ở nhà nữa nên Chung Mẫn Phân đương nhiên không nói gì thêm.
Thị Hoài Minh và Trân Trân càng không quan tâm đến những điều này, chỉ cần cô ta không đi gây sự là được rồi.
Đương nhiên Trân Trân cũng không quan tâm cô ta và Ngô Đại Phượng nói với nhau cái gì, cùng lắm chỉ là đi nói xấu người ta thôi.
Hôm nay Thị Hoài Minh không cho cô ta đến nhà Ngô Đại Phượng.
Lúc ăn sáng, anh nói với Thị Hoài Hà: "Chị hai, hôm nay là chủ nhật, em không phải đến lớp, lát nữa em dẫn mẹ và chị đi cửa hàng dạo một vòng, mua đồ mua vải để may quần áo mới cho hai người."
Nghe nói được mua đồ may quần áo mới, hai mắt Thị Hoài Hà lập tức sáng lên.
Nụ cười của Thị Hoài Hà treo trên khóe mắt, nhưng cô ta lại hơi nhếch mép nhìn Thị Hoài Minh, khách khí nói: "Chị không thiếu đồ, cũng không thiếu quần áo mặc, không cần ra ngoài tiêu xài hoang phí như vậy."
Dĩ nhiên Thị Hoài Minh biết cô ta chỉ đang khách khí, cơm nước xong xuôi lập tức đưa cô ta và Chung Mẫn Phân ra ngoài.
Chung Mẫn Phân thực sự không muốn đi, bà cũng không cần gì, nhưng Thị Hoài Minh nhất định đòi mua cho bà, tự nhiên kéo bà đi.
Đáng lẽ người sắp xếp việc này phải là Trân Trân, nhưng bởi vì bụng lớn không tiện nên cô không đi cùng.
Cô ở nhà tự đọc sách, gần đến giờ ăn cơm thì tới nhà ăn mua cơm.
Cả nhà Lý Sảng đã ra ngoài từ sáng sớm, bây giờ không có ai ở nhà.
Trân Trân cầm hộp cơm đi ra ngoài, tình cờ gặp Ngô Đại Phượng đang ra vườn rau nhổ hành lá.
Ngô Đại Phượng nhìn thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi, cười hỏi cô: "Hoài Hà vẫn chưa về sao?"
Vẻ mặt của Trân Trân khá lạnh nhạt, chỉ trả lời Ngô Đại Phượng một cách ngắn gọn: "Vẫn chưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-203.html.]
Nhìn thấy Trân Trân như vậy, Ngô Đại Phượng hơi sửng sốt một chút.
Cô ta vẫn duy trì sự hòa nhã của mình, hỏi Trân Trân một câu nữa: "Em đến nhà ăn mua cơm à?"
Trân Trân lại "ừm" một tiếng rất đơn giản, không nói thêm lời nào, trực tiếp cầm hộp cơm rời đi.
Ngô Đại Phượng vô thức sững sờ tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ lại mấy phần, một lúc sau mới quay đầu nhìn bóng lưng của Trân Trân đang đi xa dần, không thoải mái lẩm bẩm một câu: "Có ý gì vậy?"
Lẩm bẩm xong lại cúi xuống tiếp tục nhổ hành lá, nhổ xong giũ bùn trên rễ rồi quay người đi vào nhà.
Trân Trân đến nhà ăn lấy cơm trở về, cô đặt hộp cơm lên bàn ăn, sau đó lại trở về phòng đọc sách một lúc.
Sau khi ngồi xuống đọc khoảng mười phút, Thị Hoài Minh đã đưa Thị Hoài Hà và Chung Mẫn Phân trở về.
Người còn chưa vào nhà, giọng nói của Thị Hoài Hà đã vang vào phòng.
Cô ta hưng phấn nói: "Má ơi, cái cửa hàng kia cũng quá lớn rồi, thật sự là cái gì cũng có, còn có rất nhiều thứ chị chưa từng thấy bao giờ. Hôm nay xem như được bổ sung thêm kiến thức, khi nào về quê có thể c.h.é.m gió cả năm rồi…"
Nghe ba người bọn họ vào nhà, Trân Trân đặt cuốn sách trên tay xuống đi ra ngoài.
Thấy cả Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà đều vui vẻ, trên mặt tràn đầy ý cười nồng đậm, cô đương nhiên cũng không cảm thấy mất hứng, mỉm cười nhìn Chung Mẫn Phân hỏi một câu: "Mẹ, mẹ có vui không?"
Thị Hoài Hà nhìn thấy Trân Trân thì thu lại một nửa nụ cười trên mặt.
Ngược lại nụ cười trên khuôn mặt Chung Mẫn Phân càng đậm hơn, nói với Trân Trân: "Vui lắm, mẹ đã học được rất nhiều kiến thức."
Trân Trân cũng không thèm quan tâm Thị Hoài Hà như thế nào, vẫn cười nói với Chung Mẫn Phân: "Con đã đi mua cơm về rồi, mọi người đi dạo nửa ngày chắc đói bụng lắm, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi."
Thị Hoài Hà hôm nay rất vui, nói rất nhiều trong bữa ăn.
Tất nhiên cô ta chỉ nói với Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân, trực tiếp coi Trân Trân như không khí, không nói gì nhiều với cô.
Trân Trân hiểu chuyện khéo léo im lặng, chỉ tập trung ăn cơm, không làm mất hứng thú của cô ta.
Thị Hoài Hà không được nói thoải mái trên bàn ăn, nên sau khi ăn cơm xong, cô ta lại đến phía chếch đối diện tìm Ngô Đại Phượng.
Đến nhà của Ngô Đại Phượng, cô ta ngồi xuống kể cho Ngô Đại Phượng nghe tất cả những gì mình nhìn thấy trong cửa hàng lớn.
Thấy cô ta phấn khích như vậy, Ngô Đại Phượng cười nói: "Xem ra hôm nay cô rất vui."
Thị Hoài Hà không chút che giấu nói: "Đương nhiên là tôi rất vui, ở nông thôn làm sao có thể nhìn thấy những thứ này? Hoài Minh cũng mua rất nhiều đồ cho mẹ con tôi, còn cắt vải đến tiệm may quần áo nữa."