Cô vợ của sĩ quan - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:19:00
Lượt xem: 53
Nhìn thấy Thị Hoài Minh mở cửa đi vào, Chung Mẫn Phân vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Hoài Minh về rồi à."
Thị Hoài Minh đóng cửa lại rồi treo mũ lên, trả lời: "Mẹ, con vừa tan học."
Sau khi treo mũ lên, anh quay người bước vào phòng, nhìn thấy Trân Trân đang ngồi ăn quýt ở bàn, còn Thị Hoài Hà lại mặt đỏ bừng đứng bên cạnh Trân Trân, cả hai đều không nói gì, nhìn qua đã thấy có gì đó không ổn.
Anh nghi hoặc mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Không để Trân Trân và Thị Hoài Hà kịp lên tiếng, Chung Mẫn Phân đã vội nói: "Không có gì đâu, mọi người đang nói chuyện thôi, bận rộn nửa ngày chắc ai cũng đói bụng rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau chóng xới cơm ăn thôi."
Nói xong bà lập tức kéo Thị Hoài Minh vào bếp xới cơm.
Trân Trân cũng đã ăn xong quýt, trực tiếp đứng dậy vào phòng tắm rửa tay.
Thị Hoài Minh đi theo cô vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi cô: "Sao vậy?"
Trân Trân chà xà phòng, xoa hai tay vào nhau nói: "Chị hai anh ở nhà Ngô Đại Phượng nói xấu em nửa ngày trời, vừa về nhà cái đã chửi mắng em một trận, em không nhịn được nên cãi lại chị ấy vài câu."
Thị Hoài Minh khẽ nín thở, một lúc sau mới nói: "Lát nữa anh sẽ nói chuyện với chị ấy."
Trong phòng bếp.
Chung Mẫn Phân vừa bưng cơm vừa nhỏ giọng nói với Thị Hoài Hà: "Ngày nào con không làm loạn gây sự một trận, để người ta chế giễu, thì con không chịu nổi đúng không?"
Thị Hoài Hà tủi thân nói: "Mẹ, con đâu có muốn gây sự đâu? Mẹ thấy thái độ bây giờ của Lâm Trân Trân với con rồi còn gì? Làm gì có ai đối xử với chị dâu như nó đâu? Nó chỉ muốn làm con tức c.h.ế.t thôi!"
Chung Mẫn Phân vẫn nhỏ giọng nói: "Là con tự gây ra."
Thị Hoài Hà càng buồn bực: "Mẹ!"
Sau khi rửa tay xong, Trân Trân và Thị Hoài Minh ra khỏi phòng tắm, lúc này Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Hà cũng vừa dọn cơm xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-200.html.]
Bốn người ngồi vào bàn ăn, không ai nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, chỉ tập trung ăn cơm trước.
Lúc ăn cơm, Chung Mẫn Phân và Thị Hoài Minh nói chuyện nhiều nhất, Trân Trân chỉ thỉnh thoảng cười nói thêm một câu.
Bởi vì Thị Hoài Hà đang kìm nén bực bội trong lòng, nên suốt bữa cơm đều lạnh lùng ăn, không thèm nói câu nào.
Cơm nước xong xuôi cô ta cũng không nói gì, cùng Chung Mẫn Phân trở về phòng.
Vừa vào phòng chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Nghe âm thanh này, Thị Hoài Hà cảm thấy rất khó chịu, lên tiếng nói: "Có việc thì cứ vào đi, gõ cửa làm cái gì?"
Thị Hoài Minh không gõ cửa nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vốn dĩ Thị Hoài Hà đang nằm trên giường, nhưng khi nhìn thấy Thị Hoài Minh đi vào, cô ta lại lập tức ngồi dậy.
Chung Mẫn Phân cũng ngồi dậy, nhìn Thị Hoài Minh hỏi: "Sao vậy?"
Thị Hoài Minh đứng trước bàn viết vài chữ, một lúc sau mới ngồi xuống ghế, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Chị hai, em có mấy lời muốn nói với chị."
Thị Hoài Hà nhìn Thị Hoài Minh, tức giận nói: "Lâm Trân Trân mách em à? Nó nói gì rồi?"
Thị Hoài Minh nói: "Trân Trân không nói gì cả, chị cũng đừng tiếp tục tìm cô ấy gây phiền phức nữa."
Thị Hoài Hà trợn tròn mắt: "Chị tìm nó gây phiền phức? Bây giờ xem như nó là gái có chồng rồi, người ta nói hai ba câu cũng đâu có sai? Không tin thì em cứ đi mà hỏi, làm gì có ai làm vợ rồi còn sống như cô ta?"
Thị Hoài Minh nhìn Thị Hoài Hà: "Cô ấy cũng không phải là vợ chị, chị để ý làm cái quái gì?"
Nghe nói như thế, Thị Hoài Hà quả thật muốn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Thị Hoài Minh: "Này thằng ba, mày có lương tâm không mà nói mấy câu này với chị? Chị làm vậy là vì ai? Không phải là vì mày hay sao!"
Thị Hoài Minh kiên nhẫn nói: "Chị hai, nếu chị thực sự muốn tốt cho em thì đừng có đi tìm Ngô Đại Phượng rồi nói xấu sau lưng người khác nữa, cũng không nên về nhà gây sự cãi nhau với Trân Trân. Chị đến đây để vui vẻ chơi vài ngày hay là đến để gây chuyện cho em, làm gia đình em náo loạn lên vậy?"