Cô vợ của sĩ quan - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:45:09
Lượt xem: 71
Mặc dù Thị Hoài Hà có rất nhiều điều để nói, nhưng vì Chung Mẫn Phân luôn bác bỏ lời nói của cô ta, cũng không cho cô ta nói thoải mái, hơn nữa đi đường cũng rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống không bao lâu Thị Hoài Hà đã ngủ thiếp đi cùng với Chung Mẫn Phân.
Cô ta thức dậy sớm hơn Chung Mẫn Phân.
Thị Hoài Hà đứng dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, cô ta vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nhìn được một lúc thì thấy một bóng người nằm chéo góc trên vườn rau đối diện, không hiểu sao cô ta thấy bóng người đó thân thiết một cách khó hiểu.
Thị Hoài Hà mở cửa đi ra ngoài, nhưng không đi đến ruộng rau đối diện, mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lúc.
Ngô Đại Phượng bận rộn trong vườn rau một lúc, vừa xoay người cũng đã nhìn thấy Thị Hoài Hà.
Cô ta bắt gặp ánh mắt của Thị Hoài Hà, sau khi quan sát một lúc, Ngô Đại Phượng lớn tiếng hỏi: "Bà là mẹ chồng của Trân Trân phải không?"
Vẻ mặt của Thị Hoài Hà trở nên xấu hổ.
Cô ta gượng cười lên tiếng nói: "Không phải mẹ chồng cô ấy, tôi là chị chồng của cô ấy."
Ngô Đại Phượng ngượng ngùng bật cười: "Tôi chỉ nghe nói mẹ chồng cô ấy tới, cô đừng để ý lời nói của tôi nhé."
Thị Hoài Hà nói: "Không sao, người nông thôn như chúng tôi nhìn vẻ ngoài sẽ lớn hơn tuổi tác một chút."
Ngô Đại Phượng: “Đúng vậy, người nông thôn như chúng ta vì nắng gió mà nhìn già trước tuổi.”
Thị Hoài Hà nghe vậy càng thêm thân thiết: "Cô cũng đến từ nông thôn sao?"
Ngô Đại Phượng ừm một tiếng: "Tôi cũng giống như em dâu cô tới đây."
Sau khi nói chuyện một lúc, Thị Hoài Hà đi đến bên cạnh vườn rau của Ngô Đại Phượng: "Vậy thì có thể là do cô không thay đổi nhiều, còn em dâu tôi bây giờ nhìn không giống người nhà quê nữa, nếu như gặp ngoài đường chắc tôi cũng không nhận ra."
Ngô Đại Phượng đứng trong ruộng rau, không làm việc nữa: "Cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy hoàn toàn khác với lần đầu tiên đến đây."
Thị Hoài Hà cười nói: "Cứ như cô thế này thì tốt hơn, người nhà quê chúng ta nên có dáng vẻ nông dân một chút."
Ngô Đại Phượng cũng cười phụ hoạ: "Không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-194.html.]
Có cảm giác như mình và Ngô Đại Phượng khá giống một gia đình.
Thị Hoài Hà đứng ở chỗ này không chịu rời đi, lại hỏi Ngô Đại Phượng: "Vườn rau này đều là do cô trồng sau khi tới đây à?"
Ngô Đại Phượng đáp: "Đúng vậy."
Vừa nói vừa ra hiệu với Thị Hoài Hà: "Vườn rau kia là của nhà cô, nhưng toàn là Thị Hoài Minh quản lý thôi, rau cũng là cậu ấy trồng, bình thường cậu ấy lo hết mọi việc, đứa em trai này của cô đúng là giỏi giang thật."
Nụ cười trên mặt Thị Hoài Hà trở nên mất tự nhiên.
Cô ta do dự một lúc rồi hỏi: "Em dâu tôi ở đây, không làm được việc gì sao?"
Ngô Đại Phượng nói: "Có làm chứ, mỗi ngày cô ấy đều đi làm."
Thị Hoài Hà mỉm cười, không thể ngừng nói: "Công việc này của cô ấy có gì quan trọng không? Cô ấy đi làm có thể nuôi cả cái nhà này sao? Đây chẳng phải là dựa vào em ba của tôi mà sống sao…"
Ngô Đại Phượng: "Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình."
Chỉ nói một câu đơn giản này thôi đã cảm thấy rất hợp duyên, Thị Hoài Hà thực sự muốn nói nhiều hơn với Ngô Đại Phượng về Trân Trân và Thị Hoài Minh, dù sao cô ta cũng vừa tới đây mà đã có rất nhiều chuyện không chấp nhận nổi, kìm nén trong lòng đến ngạt thở rồi. Nhưng cô ta và Ngô Đại Phượng cũng vừa mới quen, Thị Hoài Hà đành phải nhịn xuống không nói nữa.
Cô ta lại nói với Ngô Đại Phượng về chuyện khác, đầu tiên là làm quen với tình hình trong khu dân cư này, cũng hiểu rõ hơn về Ngô Đại Phượng, trao đổi tuổi tác, hoàn cảnh của từng gia đình, mãi đến tận lúc Ngô Đại Phượng phải vào nhà làm cơm tối thì cả hai đã biết hết về nhau.
Ngô Đại Phượng về nhà nấu ăn, Thị Hoài Hà cũng trở về.
Chung Mẫn Phân vừa tỉnh dậy thì lập tức đi tìm Thị Hoài Hà, thấy được cô ta đang ở ngoài nói chuyện với người khác nên không gọi.
Thấy Thị Hoài Hà trở về, Chung Mẫn Phân hỏi cô ta: "Vừa rồi ai nói chuyện với con vậy?"
Thị Hoài Hà cười nói: "Một người mới quen ạ, cũng là người nhà của cán bộ ở đây, cô ấy cũng từ nông thôn lên, giống như Trân Trân thôi, con và bà chị này vô cùng hợp nhau, nói chuyện rất thoải mái."
Chung Mẫn Phân rất thận trọng nói: "Còn không quen biết, con đừng có đi nói linh tinh với người ta, lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, lại gây rắc rối cho Hoài Minh."
Thị Hoài Hà vẫn cười: "Chồng cô ấy và Hoài Minh nhà chúng ta là đồng đội tốt, anh em vào sinh ra tử trên chiến trường, nói một chút thì có thể gây ra chuyện gì chứ, bà chị này đối xử với mọi người nhiệt tình như vậy, chắc chắn là một người tốt."
Chung Mẫn Phân: "Người tốt không thể nhìn bằng mắt."
Thị Hoài Hạ: "Mẹ, con không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa đâu."