Cô vợ của sĩ quan - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:24:37
Lượt xem: 83
Sau khi b.ắ.n pháo hoa xong, vẫn còn có người tiếp tục chơi ở sân trường.
Trân Trân và Thị Hoài Minh không ở lại lâu, b.ắ.n xong pháo hoa cả hai lập tức đưa Đại Bạch về nhà.
Hai người về đến nhà cùng nhau tắm rửa, tắm rửa xong lập tức trở về phòng, vén chăn lên giường sưởi ấm.
Thị Hoài Minh đặt hai tay của Trân Trân vào lòng mình, sau đó làm ấm chân cho cô rồi hỏi cô: "Em buồn ngủ à?"
Trân Trân nằm trong vòng tay anh ừm một tiếng: "Em buồn ngủ."
Thời gian cũng đã khuya lắm rồi, hai người tắt đèn nói vài câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, Trân Trân và Thị Hoài Minh không có việc gì để làm trong năm mới, ngoại trừ đi chúc Tết nhiều nhà, thời gian còn lại thì ở nhà vui chơi giải trí.
Bởi vì năm cũ đã dự trữ rất nhiều thức ăn, nên mấy ngày đầu năm mới này là thời điểm tốt nhất trong năm để ăn uống.
Sau khi ăn ăn uống uống trải qua lễ Tết mùa xuân vô cùng náo nhiệt, thì tất cả lại trở về cuộc sống thường ngày bận rộn.
Thức dậy vào buổi sáng với tiếng chuông đồng hồ báo thức, Thị Hoài Minh rời giường đi tham gia tập luyện, Trân Trân thì vội vàng làm bữa sáng.
Bữa sáng rất đơn giản, Trân Trân nấu một ít cháo, sao đó hâm nóng bánh bao trong nồi hấp.
Sau khi làm xong, chờ Thị Hoài Minh đi tập luyện buổi sáng trở về, hai người cơm nước xong xuôi thì cùng nhau ra ngoài, sau đó ai làm công việc của người đó.
Hôm nay Trân Trân không rời khỏi khu dân cư cùng Thi Hoài Minh mà đứng đợi ở trước cổng một lúc.
Đợi đến khi Lý Sảng từ nhà bên cạnh đi ra, cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi Lý Sảng, hai người cùng nhau đi làm.
Lý Sảng cười nói với Trân Trân: "Mấy tháng rồi không đi làm, bây giờ chị lại thấy có chút không quen."
Trân Trân sánh vai cùng Lý Sảng đi ra ngoài, quay đầu nhìn cô ấy : "Chỉ cần hai ngày sau là quen ngay thôi."
Hai người giống như trước đây, đi đến cửa hàng thực phẩm phụ của trường học.
Đến cửa hàng thực phẩm phụ, Lý Sảng phụ trách công việc kế toán, còn Trân Trân vẫn tiếp tục phụ trách quầy hàng của mình.
Sau nửa ngày làm việc, cả hai cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, Trân Trân và Lý Sảng lại cùng nhau đến nhà ăn mua cơm.
Bởi vì có thêm bà Hà ở nhà trông con, nên Lý Sảng lấy khá nhiều cơm.
Nhưng sau khi cô ấy lấy cơm xong xuôi, lại phát hiện Trân Trân vẫn đang đứng trước cửa sổ mà chưa lấy tí thức ăn nào.
Cô ấy bước tới hỏi Trân Trân: “Em sao vậy?"
Trân Trân lại nhìn những món ăn trong cửa sổ kia một chút, đặc biệt là những món cô thường thích ăn.
Một lúc sau, cô quay đầu nhìn về phía Lý Sảng nói: "Chắc là mấy ngày Tết em ăn quá nhiều thịt cá nên bây giờ nhìn mấy món này cảm thấy hơi ngán."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-187.html.]
Lý Sáng nhìn vào trong cửa sổ: "Vậy em ăn chút đồ chay đi."
Mặc dù nói mình nhìn thấy hơi ngán nhưng Trân Trân vẫn quyết định lấy một món mặn.
Lấy xong món ăn mặn, Trân Trân lại lấy thêm hai món chay, sau đó mới cùng Lý Sảng mang hộp cơm về nhà.
Về đến nhà, Trân Trân cho thức ăn vào nồi để hâm nóng, chờ Thị Hoài Minh tan học về là vừa lúc có cơm nóng hổi ăn.
Lúc ăn cơm thấy Trân Trân chỉ ăn món chay không ăn món mặn, Thị Hoài Minh quan tâm hỏi cô: "Khẩu vị không ngon sao?"
Trân Trân lắc đầu: "Chắc là mấy hôm trước em ăn thịt cá hơi nhiều nên thấy ngán."
Thị Hoài Minh nhìn cô: "Vậy sau này em ăn thanh đạm một chút là được."
Trân Trân gật đầu với anh: "Được."
Bởi vì nhìn thấy mấy món mặn cảm thấy ngán nên mấy ngày liên tiếp sau đó Trân Trân đều ăn rất thanh đạm.
Có đôi khi không muốn ăn cơm ở nhà ăn, cô tự nấu cơm ở nhà cũng làm một số loại rau rất nhạt.
Mà ngoài việc không thèm ăn ra thì Trân Trân còn khá lười biếng và không để ý đến những chuyện khác.
Lúc đầu, Lý Sảng cũng không cảm thấy Trân Trân có vấn đề gì, cô ấy chỉ nghĩ rằng cô ăn Tết xong thì lười biếng, nhưng sau khi làm việc cùng nhau vài ngày, Lý Sảng càng ngày càng cảm thấy Trân Trân có chút không bình thường.
Buổi trưa hôm nay hai người tan làm cùng nhau.
Lý Sảng hỏi Trân Trân: "Có phải công việc của em dạo này rất mệt mỏi không?"
Trân Trân nhìn về phía cô ấy lắc đầu: "Không có ạ, vừa qua Tết xong, công việc vẫn rất thoải mái."
Lý Sảng nhìn Trân Trân một hồi, bỗng nhỏ giọng hỏi: "Vậy không phải là em đã mang thai rồi chứ?"
Trân Trân nghe nói như thế bỗng dưng sững sờ, sau đó lại trả lời: "Không có đâu chị."
Lý Sảng cười nói: "Em có muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không?"
Trân Trân nhìn Lý Sảng, chớp chớp mắt vài cái, sau đó bất giác nghĩ tới cảm giác thèm ăn và trạng thái tinh thần của mình — trong thời gian gần đây, cô cảm thấy rất ngán khi nhìn thấy các món mặn, hơn nữa cả người còn trở nên lười biếng, nhiều lúc còn không muốn làm gì.
Và điều quan trọng nhất là, hình như cô đã không có kinh nguyệt trong một thời gian dài.
Cô chưa bao giờ thích nhớ ngày tháng, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như đã trễ quá một tháng rồi.
Nhưng cô lại nhìn Lý Sảng hỏi: "Người mang thai không phải sẽ thường buồn nôn sao?"
Lý Sảng lại cười cười, nhìn cô nói: "Có người mang thai sẽ không nôn đâu."
Nói đến đây, Trân Trân đột nhiên trở nên lo lắng.
Nhịp tim của cô không nhịn được mà đập nhanh hơn, hô hấp cũng vô thức ngưng lại.