Cô vợ của sĩ quan - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-09-08 15:31:02
Lượt xem: 115
Sáng sớm, rèm cửa sổ nhuộm màu sáng nhạt.
Người vùi trong n.g.ự.c nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, ý thức bị dục vọng trong thân thể làm tỉnh lại.
Thị Hoài Minh mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt ngủ say của Trân Trân.
Anh không nhúc nhích, yên tĩnh nhìn Trân Trân một lúc, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn thời gian.
Bây giờ vẫn chưa tới thời gian rời giường, nhưng anh đã không có cách nào ngủ tiếp, anh lại không muốn tiếp tục không khống chế quấy rầy Trân Trân, đành nhẫn nhịn, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi ra cửa.
Đến phòng rửa tay rửa mặt xong, anh vào trong phòng bếp nấu ít cháo.
Lúc đợi nồi cháo nhỏ chín, anh quét dọn trong nhà một phen, lại đi ra ngoài xử lý vườn rau.
Chờ cháo chín, anh bỏ bánh màn thầu có sẵn trong nhà vào trong nồi hấp, vừa vặn đến giờ đi huấn luyện buổi sáng.
Đồng hồ báo thức bị Thị Hoài Minh tắt đi.
Sáng sớm hôm nay Trân Trân không có tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Ngủ nhiều hơn nửa giờ, cô cố gắng mở mắt ra, chống cơ thể đau nhức ngồi xuống từ trên giường, quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức một chút, phát hiện buổi huấn luyện buổi sáng của Thị Hoài Minh đã sắp kết thúc.
Không ngồi lâu trên giường, Trân Trân nhịn cơn đau mỏi xuống giường, đến cửa phòng rửa tay.
Mới vừa rửa mặt xong đi ra khỏi phòng rửa tay, Thị Hoài Minh huấn luyện buổi sáng trở về.
Trân Trân nhìn anh chào hỏi: "Anh đã về rồi à."
Thị Hoài Minh đi tới trước mặt cô, nhìn cô hỏi: "Thế nào? Còn có thể đi làm không?"
Tuy rằng tối hôm qua anh đã vô cùng kiềm chế, hơn nữa đã tới một lần, nhưng anh cảm thấy Trân Trân hình như không chịu nổi.
Có thể là lúc trước thời gian anh ngột ngạt quá dài, vì thế dù thế nào vẫn có hơi mất khống chế.
Trân Trân đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì.
Cô nghĩ cũng không nghĩ đã vội vàng trả lời: "Đương nhiên có thể, xuống ruộng cũng được!"
Chuyện này có to tát gì, nào có ai bởi vì chút chuyện này mà đến ngay cả làm việc cũng không thể, cô đương nhiên cũng có thể làm việc
Thị Hoà Minh nhìn cô, "Em lợi hại như vậy, thế một đêm của anh có phải uổng trắng không?"
Trân Trân trợn tròn con mắt, chớp mắt mấy cái nhìn anh —— Đang nói gì vậy? Tối hôm qua, rõ ràng những việc có thể làm đều làm rồi, cái gì gọi là anh nhịn một đêm? Lẽ nào anh làm một lần hoàn toàn không đủ? Anh muốn làm một đêm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-172.html.]
Trời ạ, chỉ một lần cũng làm cô muốn c.h.ế.t rồi, một đêm không phải là…
Nghĩ tới đây, trên mặt Trân Trân ửng đỏ.
Cô vội vã nói: "Em không lợi hại chút nào, anh vẫn nên nhẫn nhịn đi."
Nói xong lập tức vòng qua Thị Hoài Minh, về phòng của mình chải đầu, thoa kem dưỡng da.
Thị Hoài Minh tiến vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt một cái.
Trân Trân sửa soạn xong đi ra, cùng anh ngồi xuống ăn bữa sáng.
Bánh màn thầu và nồi cháo nóng hôi hổi, thêm vào hai dĩa dưa muối, bữa sáng đầy đủ lấp đầy bụng.
Cơm nước xong, hai người cùng ra ngoài, sóng vai đi ra cửa hành lang, vừa vặn gặp Hà Thạc và Lý Sảng cùng đi ra.
Bốn người kết nhóm, cùng đi ra viện gia chúc, hai người đi làm, hai người đi học.
Nhưng còn chưa ra khỏi viện gia chúc, bỗng nghe thấy tiếng của lão Chu.
Lão Chu tiến lên nói: "Ôi, nhìn cuộc sống mấy người trải qua hình như không chung một đường với tôi."
Cả ngày ra hai vào đôi, yêu đương nhăng nhít giống đám thanh niên trẻ.
Lý Sảng tiếp lời lão Chu nói: "Anh cũng bảo chị dâu Đại Phượng ra ngoài tìm một vài chuyện làm không phải được rồi sao."
Lão Chu hừ cười một cái, "Dáng vẻ đó của cô ta có thể làm chuyện gì? Lại nói người trong nhà cũng không thể rời bỏ cô ta, bốn đứa nhỏ của chúng tôi, cô ta không ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, quán xuyến nhà cửa à? Trong nhà không thể lộn xộn."
Mỗi nhà có một cách sống, Lý Sảng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, đương nhiên không tiếp tục nói nữa.
Đi vài bước ra khỏi viện gia chúc, cô ấy và Trân Trân chia đường với bọn họ, đến cửa hàng thực phẩm làm việc.
Lý Sảng không có hứng thú với chuyện nhà của lão Chu, không nói nhiều về bọn họ.
Cô ấy thấy Trân Trân hôm nay có hơi khác lạ, cười hỏi Trân Trân một câu: "Lẽ nào eo chân em đang run?"
Trân Trân bị cô ấy hỏi mà sững sờ, vội vã che giấu nói: "Không… Không có…"
Lý Sảng vẫn cười, "Còn giả vờ với chị?"
Thấy Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân cũng không giả bộ nữa.
Có điều hai người cũng không có nói sâu, nói lên vài câu rồi không nói nữa.