Cô vợ của sĩ quan - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-09-08 08:27:07
Lượt xem: 70
Cơm nước xong xuôi, Trân Trân đi theo Thị Hoài Minh đến trên bãi tập tản bộ, sau khi tiêu thực lại từ từ chạy hai vòng.
Chạy ra một thân mồ hôi về đến nhà rửa mặt, tâm tình trở nên càng thêm vui vẻ, thả lỏng.
Rửa mặt xong lau khô nước dính trên tóc, Trân Trân ngồi ở bên cạnh bàn lấy sách vở ra lật đến bài học mới mà hôm nay mình sẽ phải học.
Thị Hoài Minh đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, cô liền tranh thủ tự chuẩn bị bài một chút.
Chuẩn bị nội dung của bài mới xong, Thị Hoài Minh vừa vặn trở về.
Chờ anh ngồi xuống, Trân Trân đẩy nhẹ cuốn sách sang bên cạnh một chút, tập trung chú ý nghe anh giảng bài.
Bởi vì đã chuẩn bị bài sớm, học cũng tương đối nhanh, rất nhanh liền học xong chương mới nhất.
Trân Trân hiện tại tính tự chủ rất mạnh, "Em tự củng cố lại bài học."
Thời gian củng cố chính là thời gian tự học, Thị Hoài Minh không quấy rầy cô, đưa tay lấy sách của mình ra.
Anh mở sách ra không lên tiếng nữa, lặng yên đọc sách bên cạnh Trân Trân.
Mà Trân Trân đêm nay không hết sức chăm chú như những đêm khác.
Lúc cô đang tự học, thỉnh thoảng sẽ liếc Thị Hoài Minh một cái, hoặc là nhìn thời gian bên trên đồng hồ báo thức một cái.
Kim giây bên trên đồng hồ cộc cộc cộc di chuyển, rất nhanh liền đến thời gian "tan học".
Sau khi tiếng chuông đồng hồ vang lên một tiếng đinh, Trân Trân giống như ngày thường, gập sách giáo khoa, sách bài tập lại.
Cô cất sách giáo khoa và sách bài tập gọn lại một chỗ, bút chì cũng bỏ vào trong ống đựng bút, sau đó đứng lên nhìn về phía Thị Hoài Minh nói với anh: "Đã đến giờ, em trở về đi ngủ nha."
Thị Hoài Minh không lên tiếng, đưa tay giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô xoay người cúi đầu xuống, hôn lên miệng cô một cái.
Lần này anh hôn rất nhẹ, sau khi buông cô ra nhìn cô nói một câu: "Ngủ ngon."
Trân Trân nháy mắt mấy cái, đáp lại anh một câu: "Ngủ ngon."
Không khí ướt át khiến ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trong bầu không khí mập mờ, Trân Trân đúng lúc đó thu hồi ánh mắt, liền vội vàng xoay người về phòng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/co-vo-cua-si-quan/chuong-171.html.]
Về đến phòng, đóng cửa lại đến bên giường ngồi xuống, cô không lên giường cũng không bật đèn.
Cô ngồi ở bên giường cúi đầu bất động.
Hai cánh tay để ở trên đùi, ngón tay nắm lại rồi mở ra, từ từ hít thở sâu.
Một lát sau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đã đóng chặt.
Sắc mặt Trân Trân căng thẳng, trong lòng tựa như đang đánh một trận đại chiến khói lửa nổi lên bốn phía.
Nhìn qua cửa phòng, cô cúi đầu xuống lại do dự một hồi lâu, sau đó hít thở nhiều lần, đưa tay cầm gối đầu và hổ vải ôm vào trong ngực.
Trân Trân ôm vào gối đầu và hổ vải, đứng dậy đi ra ngoài, bước chân rất nhẹ.
Đi đến bên ngoài cửa phòng của Thị Hoài Minh, cô đứng đấy lại do dự một hồi lâu.
Do dự đến khi cuối cùng quyết định chắc chắn, cô ngừng thở nhắm mắt lại, giơ tay lên gõ cửa phòng của Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh tất nhiên vẫn chưa có ngủ.
Nghe được tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu, đứng dậy đi mở cửa phòng, mở miệng liền hỏi: "Sao vậy?"
Hỏi xong nhìn thấy Trân Trân không chỉ đứng ở ngoài cửa, trong n.g.ự.c còn ôm gối đầu và hổ vải.
Trân Trân nhìn anh, hơi cắn môi không nói gì, đè nén hơi thở.
Thị Hoài Minh bắt giữ lấy biểu cảm nhỏ bé trên mặt Trân Trân, ánh mắt trong nháy mắt trở nên thâm thúy sâu trầm.
Anh cũng không tiếp tục lên tiếng nói chuyện, sau khi hiểu được ý của Trân Trân, anh trực tiếp đưa tay từ từ kéo Trân Trân vào trong phòng, đóng cửa lại đồng thời đè cô vào trên ván cửa, cúi đầu hôn môi của cô.
Kích tình tích tụ trong người thật lâu trong nháy mắt bộc phá xông ra.
Gối đầu và hổ vải lần lượt rơi xuống đất.
Cái m.ô.n.g hổ vải rơi xuống đất nhảy lên một cái, đầu lại cắm xuống dưới đất.
Trân Trân trong lúc mơ hồ đưa tay ôm lấy eo của anh, dựa vào bản năng đáp lại anh.
Nhưng cô lại vô cùng khẩn trương, trong khoảnh khắc có thể thở dốc, cô mở con mắt tràn đầy hơi nước ra nhìn Thị Hoài Minh, hô hấp lúc sâu lúc cạn nói một câu: "Em... Em còn có chút sợ hãi..."
Thị Hoài Minh ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng mút mát, giọng nói khàn đến mức trầm xuống, "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút."